Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SAU KHI TỪ CHỨC, TÔI TRỞ THÀNH THIÊN KIM THẬT CỦA GIA ĐÌNH GIÀU NHẤT - Chương 4: Chiếc nhẫn kim cương màu xanh

Cập nhật lúc: 2024-08-19 17:22:38
Lượt xem: 168

Viên Hi bối rối: “Anh ruột em Chu Lâm và Cố Hàn Thần là anh em nối khố mặc chung một cái quần lớn lên, em dẫn anh về ra mắt bố mẹ em thì chẳng khác nào thông báo với Cố Hàn Thần biết chúng ta đã kết hôn.”

Hoắc Thời Duyên hơi ngạc nhiên về xuất thân của Viên Hi: “Vậy em định giấu Cố Hàn Thần đến khi nào?”

“Sau khi Mễ Thần niêm yết ạ.”

Viên Hi nói: “Em đi trước đây.”

Hoắc Thời Duyên cản Viên Hi lại: “Chờ đã.”

Hoắc Thời Duyên lấy một chiếc hộp gấm từ trong xe rồi mở ra, bên trong là một một viên kim cương màu xanh đậm hình giọt nước khoảng mười hai carat, viên kim cương có màu xanh đậm tựa như biển sâu mênh mông, xung quanh viên kim cương lấp lánh được điểm xuyết một số viên kim cương nhỏ.

Hoắc Thời Duyên đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của Viên Hi, chiếc nhẫn không quá lớn cũng không quá nhỏ, rất vừa vặn.

Viên Hi ngước mắt nhìn Hoắc Thời Duyên nói: “Anh…”

Hoắc Thời Duyên cười nhạt nói: “Lúc anh thấy viên kim cương này thì đã cảm thấy nó rất phù hợp với em.”

Viên Hi nhìn viên kim cương màu xanh đậm trên ngón tay, cô nhớ viên kim cương này được đặt tên là Charlotte Blue Diamond và còn được lên cả hotsearch, chỉ mới được bán đấu giá thành công với mức giá gần 339 triệu tệ.

Sở dĩ Viên Hi hiểu rõ như vậy là bởi anh em chí cốt của Cố Hàn Thần - Bạc Phàm định mua để tặng Chu Nhan làm nhẫn đính hôn, đáng tiếc sau khi viên kim cương được đấu giá lên đến 300 triệu tệ thì đã vượt khỏi dự tính của Bạc Phàm.

Lúc đó trong văn phòng thư ký, có mấy cô thư ký còn bàn tán xem ai sẽ được đeo viên kim cương xanh trị giá bằng cả một dinh thự cổ ở thành phố A này.

Viên Hi nhìn Hoắc Thời Duyên, một tháng trước anh mua viên kim cương này là muốn bù đắp đêm say rượu đó sao?

Hoắc Thời Duyên kéo Viên Hi ngồi vào xe, thắt dây an toàn cẩn thận cho Viên Hi.

Trong khoảnh khắc mặt Viên Hi áp sát với Hoắc Thời Duyên, cô cảm giác gò má dần nóng bừng lên.

Hoắc Thời Duyên nhẹ giọng nói: “Lúc nào em ra về thì cứ đứng ở Chu gia rồi gọi điện cho anh, anh sẽ cho tài xế đến đón em.”

“Em biết lái xe mà.”

Hoắc Thời Duyên nói: “Từ Chu gia đến Nhược Hồ phải mất ít nhất bốn mươi phút, vẫn nên để tài xế đón.”

Viên Hi nhìn Hoắc Thời Duyên, anh chắc chắn muốn cô dọn đến biệt thự Nhược Hồ sao…

Đã lĩnh chứng kết hôn rồi, con cũng đã có, Viên Hi không còn lý do nào để từ chối đến Nhược Hồ, cô cười với Hoắc Thời Duyên: “Được, khi nào về em sẽ gọi cho anh.”

Viên Hi lái xe đến Chu gia, làm thư ký cho Cố Hàn Thần năm năm, đây cũng không phải lần đầu tiên cô đến Chu gia, năm năm qua số lần làm bạn gái(1) của Cố Hàn Thần tham dự tiệc ở Chu gia cũng không ít.

(1) Kiểu người nữ đi cùng ấy =)).

Cách đây không lâu, lễ đính hôn của Chu Nhan và Bạc Phàm được tổ chức ở ngay Chu gia, Viên Hi vẫn làm bạn gái của Cố Hàn Thần đến tham gia buổi tiệc đính hôn.

Buổi tiệc đính hôn của Chu Nhan hào nhoáng đến lóa mắt, khiến bao cô gái ở Giang Thành phải ghen tị. Lúc đó cô chưa từng tưởng tượng rằng cô chính là thiên kim của Chu gia.

Xe lái thẳng vào Chu gia, trang viên nhà chính là công trình kiến trúc được thiết kế theo phong cách châu Âu, phía trước còn có đài phun nước.

Lúc Viên Hi đánh xe vòng qua, dòng nước trong đài bay lên tạo thành cầu vồng dưới ánh mặt trời chói chang, vô cùng đẹp mắt.

Viên Hi xuống xe thì thấy Chu Lâm đứng ở cửa.

Cô vừa xuống xe, Chu Lâm lập tức đi đến: “Cơn gió nào đã đưa thư ký Viên đến đây? Hàn Thần bảo cô đến tìm tôi à?”

Viên Hi nhìn Chu Lâm: “Bố mẹ không nói gì với anh sao?”

Chu Lâm khó hiểu: “Cái gì?”

Dương Anh từ trong nhà đi ra, thấy Viên Hi thì cười nói: “Tâm nhi, con về rồi.”

Chu Lâm nghe được cách xưng hô của Dương Anh thì hơi ngạc nhiên: “Tâm nhi? Tâm nhi nào? Mẹ, cô ấy là thư ký bên cạnh Cố Hàn Thần, Viên Hi.”

Dương Anh nói: “Bên ngoài đang nắng, vào trong rồi hẵng nói.”

Viên Hi đi theo Dương Anh vào trong phòng khách của Chu gia, vẻ đẹp mang phong cách châu Âu hiện lên thật xa hoa.

Dương Anh bảo v.ú Trương gọi Chu Nhan trên tầng xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-tu-chuc-toi-tro-thanh-thien-kim-that-cua-gia-dinh-giau-nhat/chuong-4-chiec-nhan-kim-cuong-mau-xanh.html.]

Lúc Chu Nhan đi xuống, thấy Viên Hi ngồi cạnh Dương Anh thì hơi cau mày: “Viên Hi, sao cô lại đến nhà tôi?”

Chu Nhan rất coi thường Viên Hi, rõ ràng đã biết Cố Hàn Thần có vợ sắp cưới mà Viên Hi vẫn làm bạn gái Cố Hàn Thần tham gia nhiều yến tiệc hội nghị, mấy ả đàn bà muốn một bước lên mây như vậy trong vòng tròn của cô ta có quá nhiều rồi.

Dương Anh nói: “Nhan Nhan, đây là nhà của Tâm nhi, Tâm nhi là Viên Hi, con bé mới là con gái của mẹ.”

Chu Nhan nghe được Dương Anh nói vậy thì đực mặt ra tại chỗ: “Mẹ, mẹ nói gì thế?”

Dương Anh cầm tay Chu Nhan kéo xuống bên cạnh bà ấy: “Nhan Nhan, thật ra con là đứa bé được nhà ta nhận nuôi.”

“Lúc ấy Tâm nhi nhà ta mất tích, bố mẹ đã tìm Tâm nhi rất lâu, rất lâu nhưng vẫn không tìm được con bé nên đã đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa bé sơ sinh xấp xỉ tuổi Tâm nhi, cũng chính là con.”

“Nhan Nhan, những năm vừa qua, bố mẹ luôn xem con là con gái ruột, sau này con vẫn là con gái của Chu gia chúng ta, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.”

Viên Hi im lặng ngồi trên ghế sô pha, nghe được những lời Dương Anh nói, cô vẫn chỉ duy trì nụ cười giả tạo đã thành thói quen ở nơi làm việc.

Mà Chu Nhan đã bị dọa sợ đến mức không nói nên lời, cô ta nắm c.h.ặ.t t.a.y lại khiến móng tay đ.â.m thẳng vào thịt, vô cùng đau đớn.

Đây không phải là mơ!

Chu Lâm không thể tin nổi nói: “Mẹ, ý mẹ là, Chu Nhan mới là em gái ruột của con?”

“Đúng vậy, Viên Hi mới là Tâm nhi, Chu Tâm Nhan.”

Chu Lâm bắt đầu cẩn thận quan sát tỉ mỉ gương mặt của Viên Hi: “Hóa ra thư ký Viên Viên Hi là em gái ruột của anh.”

Chu Nhan dường như thấy sấm sét giữa trời quang vậy, cô ta nhìn Viên Hi, sóng tóc đen dài bóng mượt của Viên Hi được buộc thành đuôi ngựa, không cần trang điểm nhưng cô vẫn thuộc kiểu đại mỹ nhân, nhìn vô cùng hút mắt, trên người cô mặc một bộ âu phục màu xanh nhạt trông vô cùng chuyên nghiệp.

Chu Nhan liếc về phía viên kim cương màu xanh trên tay Viên Hi, lấp lánh rực rỡ, viên kim cương này phải mười carat trở lên, nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương đính hôn năm carat này, cô ta thấy vô cùng keo kiệt.

Chu Nhan nhớ đến lời cảnh cáo với Viên Hi ở hầm để xe sáng nay, cô ta nói vịt con xấu xí hóa thành thiên nga là bởi vịt con xấu xí vốn dĩ đã là thiên nga…

Lúc này Chu Nhan cảm thấy cô ta mới là trò cười lớn nhất, hai mươi sáu năm qua cô ta sống dưới thân phận là thiên kim gia tộc giàu nhất, thế mà đến hôm nay cô ta mới biết cô ta là thiên kim giả!

Cô ta chỉ là đứa bé được nhận nuôi mà thôi?

Dương Anh vỗ tay Viên Hi nói: “Tiểu Lâm, nếu Tâm nhi đã về rồi thì sau này không được gọi con bé là Viên Hi nữa.”

Viên Hi sờ viên kim cương đang bị Chu Nhan nhìn chằm chằm, cười nhạt nói: “Mẹ, vẫn nên gọi con là Viên Hi ạ, con quen với cái tên Viên Hi này rồi.”

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Dương Anh hơi cau mày nói: “Con đã trở về rồi, sao có thể dùng họ của kẻ đã mua con được chứ, mẹ và bố con đã điều tra được, nhà bố mẹ nuôi của con đối xử với con không tốt chút nào, con vẫn nên dùng tên ban đầu, Chu Tâm Nhan đi.”

Viên Hi nói: “Bây giờ tất cả giấy tờ của con đều ghi là Viên Hi, muốn đổi cũng rất phiền phức.”

Dương Anh cũng không phải phu nhận giàu có chỉ biết dựa vào chồng, thân là phó tổng tập đoàn Chu thị, xưa nay Dương Anh nói một là một hai là hai: “Tâm nhi, con tên là Viên Hi là bởi bị bố mẹ nuôi mua về đặt cho, nếu không phải họ mua con, có lẽ bố mẹ đã tìm được con từ lâu, con nhất quyết dùng cái tên kẻ mua về đặt cho, muốn bố mẹ đau lòng sao?”

Viên Hi nói: “Mẹ, nếu con nói con muốn Chu Nhan rời khỏi đây, người có đồng ý không?”

Chu Nhan nắm c.h.ặ.t c.h.â.n váy màu trắng đến nhàu nhĩ.

Dương Anh nói: “Ban đầu Chu Nhan được bố mẹ nhận nuôi, nuôi con bé từ lúc mới được một tuổi, đến giờ đã được hai mươi lăm năm, đã có tình cảm rất sâu đậm.”

“Bố mẹ nuôi của con cũng đã nuôi con mười tám năm, họ dành con tất cả tình yêu thương vô bờ bến, thậm chí vì muốn cho con có một cuộc sống tốt đẹp hơn mà đã lao vào làm việc không màng đến tính mạng.”

Viên Hi thấp giọng nói: “Cho nên con xin lỗi… Con không thể từ bỏ cái tên Viên Hi này.”

Chu Lâm bên cạnh hòa giải: “Mẹ, Viên Hi cũng rất hay, mọi người gọi em ấy như vậy quen rồi, giờ đổi thành Tâm nhi mới gây phiền toái.”

Dương Anh cau mày, vì Viên Hi mới trở về nên bà ấy cũng không ép cô đổi tên.

Chu Nhan nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương màu xanh trên tay Viên Hi: “Viên Hi, đeo viên kim cương giả này không tốt cho cơ thể đâu, đá nhuộm màu rất dễ gây viêm da, hơn nữa người nhà ta mà lại đeo nhẫn kim cương giả thì… Không ổn chút nào.”

Dương Anh nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay Viên Hi: “Nhìn rất giống thật đó.”

Chu Lâm cũng nhìn qua: “Đây không phải là Charlotte Blue Diamond sao? Không biết ai đã mua viên kim cương này, lúc đó anh cũng ở đấy, 338 triệu tệ mà người mua nói qua điện thoại không chút do dự.”

Chu Nhan nhếch mép: “Anh, viên kim cương xanh 338 triệu tệ vừa mới được mua cách đây không lâu, sao có thể chế tác thành nhẫn nhanh như vậy được.”

Chu Nhan tốt bụng nhìn Viên Hi: “Nếu cô thích kim cương thì cứ đến phòng thay đồ của tôi mà lựa, giới nhà giàu ở Giang Thành rất nhỏ, cô đeo kim cương giả thì không ổn chút nào…”

(Hết chương 4)

Loading...