Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - CHƯƠNG 18: "Thư cô nương cũng vừa ý chất nhi của Trẫm?"
Cập nhật lúc: 2024-03-28 10:10:36
Lượt xem: 912
Cánh cửa sổ màu đỏ hé mở, mùi hoa quế mát lạnh tràn vào.
Trong gió thu, vạt áo thêu mãng long giương nanh múa vuốt tung bay trước mặt Thư Quân.
Thư Quân thật khó có thể tưởng tượng, vị đế vương luôn được tôn thờ kia, sẽ chơi trò lừa gạt mình. Nàng lấy hết can đảm, lại trộm liếc mắt nhìn một cái.
Không sai, là hắn!
Một khuôn mặt tuấn mỹ đến tuyệt thế như vậy, nhất định là không tìm được người thứ hai.
Thư Quân hoàn toàn tuyệt vọng, đập mạnh trán xuống.
Ký ức loang lỗ chậm rãi xuất hiện, từng cảnh trong quá khứ trở nên cực kỳ rõ ràng.
[“Ngài là người luyện ngựa à?”
“Xem như vậy đi...”
“Trong nhà bảy huynh đệ, đứng hàng thứ bảy, là con út...”]
Thật sự là con út, nhưng lại là con út của Thái Thượng Hoàng.
Mưa vừa ngừng rơi, sắc trời chợt sáng lên, trong đại điện cực kỳ yên tĩnh.
Đèn cung đình hoạ tiết phức tạp lơ lửng trên đỉnh đầu, không phản chiếu ra sắc thu lạnh ngưng tụ nơi đáy mắt hắn.
Thư Quân liếc mắt lén nhìn một cái, bị Bùi Việt vừa vặn tóm được. Đầu ngón tay ấn ở thánh chỉ thật lâu không nhúc nhích, cho đến khi Thái Thượng Hoàng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, hắn mới tuỳ ý mở tấm lụa gấm màu vàng ra, ánh mát dừng ở bốn chữ “họ Thư tên Quân”, ngón tay chậm rãi dời lên trên, vuốt ve một lúc.
“Tứ hôn?
“Đúng vậy.” Bùi Ngạn Sinh ngơ ngác gật đầu, cũng không dám nhìn thẳng vị hoàng thúc trẻ tuổi này. Từ trước đến lạnh lùng, lại là đích Hoàng tử duy nhất của Thái Thượng Hoàng, mọi người cũng không dám lại gần hắn.
Bùi Ngạn Sinh không ngờ tổ phụ sẽ nhờ hoàng thúc tới tứ hôn, xem ra là đại bá và hoàng tổ phụ cho hắn ta cùng Thư Quân ân điển.
Nghĩ đến Thư Quân, trong lòng Bùi Ngạn Sinh cảm thấy giống như được rót mật, ngọt ngào vô cùng, đương nhiên càng có dũng khí.
“Hoàng thúc, ta cùng Quân muội muội tâm đầu ý hợp, xin hoàng thúc thành toàn.”
Ánh mắt Bùi Việt sâu thẳm, trên mặt dường như không thấy chút biểu cảm dư thừa nào, chỉ chậm rãi nắm lấy thánh chỉ hỏi: “Tâm đầu ý hợp?”
Bùi Ngạn Sinh không hề cảm nhận được giọng nói lạnh băng của hoàng thúc, hắn ta nhìn thoáng qua Thư Quân đang quỳ, gật đầu chắc chắn: “Đúng vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-18-thu-co-nuong-cung-vua-y-chat-nhi-cua-tram.html.]
“Ồ...” Bùi Việt bình tĩnh lên tiếng, tầm mắt không mặn không nhạt b.ắ.n về phía Thư Quân.
“Thư cô nương cũng ngưỡng mộ chất nhi của trẫm?”
Lời này ẩn chứa sắc bén.
Không hề giống với giọng nói ôn hoà ngày xưa của hắn, Thư Quân nghi ngờ chỉ cần nàng gật đầu một cái, hôm nay sợ là không thể sống sót mà ra khỏi hoàng cung. Nhưng cũng không thể phá hỏng mặt mũi Bùi Ngạn Sinh, chỉ đành quỳ trên đất, không dám lên tiếng.
Từ góc độ của hắn nhìn lại, chiếc cổ thiên nga trắng như tuyết rũ xuống, đường cong xinh đẹp mềm mại dọc theo váy áo chậm rãi kéo dài đến vòng eo mảnh khảnh, tựa như cánh bướm, lại tựa như chiếc đuôi của nàng tiên cá bị mắc cạn, chỉ cần gập lại, có thể nằm gọn trong lòng bàn tay.
Hoài Dương Vương đứng nhìn một lát, lo lắng hai đứa nhỏ ăn nói vụng về, chọc giận Bùi Việt, tươi cười hoà thuận vui vẻ tiến lên chắp tay với Bùi Việt.
“Bệ hạ, là thần huynh làm mai mối. Hai đứa nhỏ tính tình gần giống nhau, tuổi tác xấp xỉ, thích hợp nhất, bệ hạ có thể tin vào ánh mắt thần huynh. Cô nương tốt như vậy không phải tùy ý là có thể tìm được, nhà nàng cũng là dòng dõi thư hương, phụ thân nhậm chức Tư Nghiệp Quốc Tử Giám. Cô nương xinh đẹp hiền thục, có thể làm dâu hoàng gia.”
Bùi Việt nhàn nhạt liếc ông ấy.
Tính tình giống nhau, tuổi tác xấp xi, thích hợp nhất…
Trong đầu hắn xoay chuyển mấy chữ này, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi hiện lên nụ cười, chỉ là ý cười không lan tới đáy mắt: “Đúng là cô nương tốt hiếm có.” Đầu ngón tay hơi ấn xuống thánh chỉ, chậm rãi đẩy đến chỗ Lưu Khuê. “Lưu Chưởng ấn cất giữ thánh chỉ đi.”
Bùi Ngạn Sinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cho rằng Bùi Việt đã đồng ý, quỳ lạy.
“Khấu tạ hoàng thúc thiên ân.”
Vậy là đồng ý rồi?
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Thư Quân mờ mịt bối rối, cảm thấy giống như nằm mơ.
Cũng đúng! Đoạn ký ức Tàng Thư Các kia có lẽ chỉ là trò tiêu khiển sau giờ ngọ của Hoàng đế người ta, Bùi Việt có thể không tính toán, đương nhiên là tốt nhất.
Lưu Khuê liếc Thư Quân một cái thật sâu, khom lưng khép thánh chỉ lại, nắm ở lòng bàn tay.
“Nô tài tuân chỉ.”
Hoài Dương Vương mang theo Bùi Ngạn Sinh và Thư Quân chậm rãi lui ra sau.
Chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt mà dường như khiến Thư Quân hao tổn tinh lực cả đời, đến khi nàng bước xuống bậc thang, mồ hôi trên trán đã đọng thành lớp mỏng.
Trở lại bàn ngồi xuống một lần nữa, nàng thấy giống như sống sót sau tai nạn vậy.
Mười mấy cung nhân mang theo mâm thức ăn nối đuôi nhau tiến vào. Chờ đến khi Thư Quân lấy lại tinh thần, trên mặt bàn đã bày đầy thức ăn, có cá quế hấp, gà thái hạt lựu xào, canh bồ câu non hầm kỷ tử. Nếu là ngày thường Thư Quân nhất định sẽ ăn uống thỏa thích, nhưng bây giờ thể xác và tinh thần nàng quá mệt mỏi, đủ loại hoảng sợ không chịu nổi trong một ngày, nàng làm gì còn tâm trạng mà động đũa.