Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-04-04 08:27:24
Lượt xem: 1,334
Thư Quân mơ màng mờ mịt cầm lệnh bài kia trở về Lưu An Cung. Thược Dược thu dọn hành lý cho nàng dự định quay về Tây Uyển, lại bị Vương Ấu Quân cật lực ngăn cản. Vương Ấu Quân sai Xuân Hoa đi tìm huynh trưởng của mình, nhờ huynh trưởng đi xin phép Thư Lan Phong. Thư Lan Phong nghe đến mềm tai, lại được thiếu gia Vương gia nhiều lần bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện, lúc này mới thoả hiệp.
Lưu An Cung này vốn là chỗ để người trong cung hưởng lạc, đừng nói là suối nước nóng độc nhất vô nhị trên thế gian, giường đệm kia bộ ấm trà nọ có cái nào không phải là bảo vật quý hiếm. Hai vị cô nương được ngâm mình ở dòng nước ấm áp mở ảo hơi sương, tận hưởng thời gian thoải mái.
Vương Ấu Quân vào rừng săn thú thu hoạch được khá nhiều, cũng mệt mỏi quá sức, lúc này được ngâm nước nóng, gân cốt cả người đều được thả lỏng.
Thư Quân là lần đầu cưỡi ngựa, hai bên bắp đùi trong đều đỏ hồng, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, không ảnh hưởng việc nàng ngâm nước nóng. Đôi mắt hạnh của nàng hơi say, hơn nửa cơ thể chìm vào trong nước, chỉ lộ ra hai vai. Thân thể như ngọc được hơi nóng bao phủ, làm ửng hồng làn da, đường cong mềm mại mỹ lệ lướt qua xương quai xanh tinh xảo đi dần xuống, đến chỗ đầy đặn trắng như tuyết kia. Tuy nàng còn nhỏ tuổi, nhưng lại vô cùng quyến rũ, thực sự khiến người khác hâm mộ.
Vương Ấu Quân ghé vào trước mặt Thư Quân, chống cằm nhìn nàng, “Xem ra hôm nay bệ hạ nhất định đã phát huy thực lực, khiến muội mất hồn mất vía.”
Thư Quân đỏ bừng mặt, lại không phản bác.
Vương Ấu Quân càng thêm tò mò, lắc lắc cánh tay nàng: “Mau nói cho ta biết, bệ hạ đã nói với gì với muội?”
Thư Quân không lay chuyển được nàng ấy, cuối cùng đành phải kể lại đoạn đối thoại giữa hai người cho nàng ấy nghe.
Vương Ấu Quân nghe vậy kích động vỗ lên bọt nước: “Quân Nhi, bệ hạ tấn công mạnh mẽ, phòng thủ chặt chẽ không kẽ hở. Sao muội có thể thoát khỏi lòng bàn tay ngài được nha?”
Thư Quân cũng vô cùng cáu kỉnh: “Tỷ nói xem, bệ hạ không giống thiếu niên chưa trải sự đời, sao nhiều năm như vậy mà còn chưa cưới vợ?”
Vương Ấu Quân cũng vạn phần cảm khái, thở dài: “Việc này nói ra thì rất dài.”
Thư Quân ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Vương Ấu Quân tới nằm xuống song song cùng nàng: “Năm đó ông ngoại đăng cơ, thế tộc Giang Nam không chịu quy phục, mà đứng đầu thế tộc là Tiêu Tề - hậu duệ hoàng thất Tiêu gia. Tiêu gia có một đại tiểu thư là con vợ cả, xinh đẹp. Quần thần đề nghị ông ngoại lập bà làm hậu, Tiêu gia đưa Hoàng hậu nương nương vào hoàng cung, từ đây thế tộc Giang Nam quy phục, thiên hạ thái bình.”
“Đáng tiếc nương nương cũng không yêu ông ngoại. Bà là một nữ tử trong lòng có lý tưởng, sở dĩ gả cho ông ngoại là vì nghĩ cho chúng sinh thiên hạ. Sau khi sinh hạ đương kim Thánh thượng, bà không bao giờ chịu gần gũi ông ngoại nữa.”
“Lúc Thánh thượng ba tuổi, nương nương qua đời, trước khi lâm chung đã làm bài phú “Vọng Giang Nam”.”
Thư Quân nghe được lời này, bỗng nhiên sinh ra cảm phục với vị Thái Thượng Hoàng hậu chưa từng gặp mặt kia: “Nương nương cũng là người mệnh khổ.”
“Còn không phải sao!” Vương Ấu Quân nói tiếp: “Sau khi thành niên, bệ hạ biết được quá khứ của mẫu thân, trong lòng sinh ra vài phần oán trách Thái Thượng Hoàng. Có một năm đủ loại quan lại thỉnh chỉ lập phi, tổng cộng tuyển ra mười ba nữ tử danh môn. Khi đó bệ hạ tuổi trẻ khí thịnh, dưới sự giận dữ ném hết những bức hoạ đó xuống đất, chỉ nói, “Cưới nhiều nữ tử như vậy vào cung, để xem họ c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau vì trẫm sao? Có thấy phí thời gian không?.”
“Ta đoán, bệ hạ chậm chạp không lập Hậu, có lẽ cũng là muốn tìm một vị nữ tử tâm đầu ý hợp.”
“Thật ra, bệ hạ cũng rất khó khăn.”
Vương Ấu Quân nói xong, nhìn thẳng vào Thư Quân. Thư Quân xấu hổ né tránh tầm mắt nàng ấy: “Tỷ nhìn ta làm gi?"
Vương Ấu Quân duỗi tay, nhéo gò má kiều diễm của nàng: “Ta nghĩ, hay là muội thử cùng bệ hạ ở chung, biết đâu lại được?”
Thư Quân kinh hãi, vội vàng phản bác: “Tỷ thật đúng là dám nghĩ. Hiện tại bệ hạ dỗ muội, nhưng không có ý lấy muội làm vợ, đơn giản là muốn nạp muội làm phi tử mà thôi.”
Vương Ấu Quân nói: “Ta hiểu mà. Ý của ta là, nếu bệ hạ muốn có muội, muội cũng chạy không thoát, tại sao không dứt khoát tranh thủ. Bây giờ muội chính là người có cơ hội nhất so với những người khác. Bệ hạ tài giỏi xuất chúng, có lẽ sẽ không muốn quyền thế bên nhà gái quá lớn, cưới muội không phải là vừa khéo sao?”
Thư Quân căn bản không nghĩ tới hướng này. Đầu tiên triều thần sẽ không đồng ý, đến lúc đó lại náo loạn ầm ĩ, cuối cùng người tổn thương vẫn là nàng; thứ hai, cho dù bây giờ Bùi Việt đồng ý cưới nàng, nàng cũng không vui, suy cho cùng, vào cung vẫn không phải là nguyện vọng ban đầu của nàng.
Thư Quân trằn trọc suốt một đêm, Bùi Việt trước sau không chịu buông tay, giằng co mãi cũng không phải biện pháp, chỉ cóthể đi một bước tính một bước. Đối phó với hắn, kết quả tốt nhất là để thời gian trôi qua, đến khi hắn có niềm vui mới thì sẽ dần dần mất đi hứng thú đối với nàng.
Giống như Vương Ấu Quân nói: “Hiện tại muội cũng không có cách nào tốt hơn đúng không?”
Sau khi Thư Quân nghĩ thông suốt, giống như gỡ xuống tảng đá lớn trong lòng, đến sau nửa đêm cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-37.html.]
*
Một đêm này, Bùi Việt lại cùng Thái Thượng Hoàng nghỉ ngơi ở Càn Khôn Điện. Thái Thượng Hoàng việc nhỏ có thể hồ đồ, việc lớn lại thông suốt. Ông lão ngước mắt nhìn nhi tử.
“Chuyện Thành Lâm là sao đây?”
Bùi Việt rót một ly rượu nhỏ cho Thái Thượng Hoàng: “Phụ thân đã đoán được, cần gì phải hỏi lại?”
Nghi hoặc trong lòng Thái Thượng Hoàng được Bùi Việt chính miệng chứng thực, lập tức thay đổi sắc mặt: “Quả thật là vì cô nương kia?”
Nửa năm trước ông lão vẫn luôn hỏi thăm tin tức cô nương kia, sau đó Lưu Khuê nói với ông, cô nương người ta không chịu ở cùng Hoàng đế. Thái Thượng Hoàng vô cùng đau lòng, hiện tại cuối cùng cũng nối lại tình duyên, Thái Thượng Hoàng vui mừng khôn xiết, giống như đang chờ được ôm tôn tử vậy.
“Cô nương kia... Ôi, khoan đã!” Thái Thượng Hoàng đột nhiên ý thức được một chuyện, Vương Ấu Quân là cháu ngoại Bùi Việt, như vậy cô nương mà Bùi Việt yêu thích chính là…
Chuyện trong buổi tiệc Trung thu ngày ấy bỗng nhiên tươi lướt nhẹ qua đầu. Sắc mặt Thái Thượng Hoàng lập tức thiên biến vạn hóa, khóe mắt run rẩy vài cái, tinh thần mới phục hồi lại, trách mắng Bùi Việt.
“Con, con, con... cái tên khốn kiếp này. Sao con có thể làm như vậy?”
Bùi Việt chậm rãi đẩy chén rượu đến trước mặt Thái Thượng Hoàng, giọng điệu lạnh như băng mà bình tĩnh: “Nếu không thì sao? Người nhi tử thích phải nhường cho người khác sao? Đừng nói là hắn ta, cho dù là ngài cũng không được.”
Thái Thượng Hoàng bị lời này làm cho nghẹn muốn chết. Việc đã như vậy, nhiều lời cũng vô ích, chẳng qua trong lòng Thái Thượng Hoàng vẫn cảm thấy thật có lỗi với tôn nhi.
Trong điện rơi vào bầu không khí yên lặng tĩnh mịch.
Cung nhân mượn cơ hội dâng lên bữa ăn khuya. Hai cha con mỗi người ăn một chén cháo tổ yến. Ăn cháo xong, không khí cũng hòa hoãn một chút.
Thái Thượng Hoàng chủ động hỏi: “Vậy bây giờ, người ta đã chịu con rồi?”
Bùi Việt cầm chén trà, nhấp môi không nói.
Thái Thượng Hoàng nhìn dáng vẻ này của hắn thì tức giận: “Con đây là có chuyện gì? Hao tổn tâm cơ ngăn cản hôn sự người ta, nhưng lại không đưa nàng vào cung? Hay là, nàng không chịu vào cung? Còn chần chờ cái gì, vi phụ thay con hạ chỉ là xong.”
Bùi Việt lo lắng Thái Thượng Hoàng nhúng tay vào chuyện này sẽ mang đến áp lực cho Thư Quân.
“Phụ thân, nhi tử vẫn là câu nói kia. Chuyện hậu cung ngài đừng nhúng tay, trong lòng nhi tử hiểu rõ.”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Chuyện trống Đăng Văn rõ ràng trước mắt, Bùi Việt nhân cơ hội c.h.é.m đứt cánh tay đắc lực của Lý Triệt, làm cho lòng người trong triều hoảng sợ. Thái Thượng Hoàng hiểu được nếu nhi tử tàn nhẫn lên thì cực kỳ quyết đoán, ông cũng không dám chạm vào mũi nhọn này.
(Trống Đăng Văn: Là một chiếc trống lớn và là một trong những cách kháng cáo trực tiếp và quan trọng ở Trung Quốc cổ đại. Đánh trống Đăng Văn là cách chính để người dân Trung Quốc cổ đại khởi kiện các quan chức, hoặc các trường hợp khẩn cấp chống lại chính phủ để yêu cầu nhà nước cứu giúp.)
Sau một lúc lâu rầu rĩ không vui, cuối cùng ông không nói lời nào nữa.
Tin tức Bùi Việt giá lâm hành cung, trong một đêm đã truyền đi khắp nơi.
Tạ Vân trốn trong chăn khóc đỏ mắt. Ngoài việc muốn làm Hoàng Hậu, nàng ta càng thích Bùi Việt hơn. Từ nhỏ nàng ta nghe đủ chuyện của biểu huynh mà lớn lên, đã sớm đặt tâm tư lên người hắn. Hiện giờ Tạ gia phái người tới đón nàng trở về, nói là phải nghị thân cho nàng ta, Tạ Vân khóc cực kỳ thương tâm, đến ý nghĩ cắt tóc làm ni cô cũng có.
Tạ Vân vừa đi, vị trí Hoàng hậu mất một đối thủ cạnh tranh lớn, đối với Lý Anh và Thôi Phượng Lâm mà nói đương nhiên là chuyện may mắn.
Hoàng đế vừa xuất hiện, những nhà quan lại muốn đưa nữ nhi vào cung lại bắt đầu nghĩ cách đi đến Càn Khôn Điện.
Sáng sớm Lý phu nhân mang theo Lý Anh tới thỉnh an Thái Thượng Hoàng, nói là Lý Anh tự mình nấu một chén canh nhân sâm cho Thái Thượng Hoàng. Thái Thượng Hoàng cho người truyền vào.
Ngồi cùng Thái Thượng Hoàng ở Càn Khôn Điện chính là Lý Thái phi. Sau khi mẫu thân Bùi Việt qua đời, hậu cung do Lý Thái phi chấp chưởng. Lý Thái phi là đường muội của là Tể tướng Lý Triệt, đương nhiên sẽ tạo cơ hội để chất tôn nữ ở cùng Hoàng đế.
Khi Lý Anh tới, Hoàng đế vừa khéo đang ở tây điện thỉnh an Thái Thượng Hoàng.