Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 48

Cập nhật lúc: 2024-04-08 07:41:08
Lượt xem: 1,222

Bùi Việt vừa dứt lời, tay nhỏ mảnh khảnh kia thật sự duỗi tới chỗ hắn, chỉ tay màu xanh đan xen vào nhau, đến khi sờ được chén trà nhỏ, lập tức nắm lấy. Nàng hơi dùng sức, Bùi Việt có cảm giác căng chặt giống như đã từng quen nhìn chằm chằm một lát, rồi nghiêng đầu đi. Sau khi Thư Quân đỡ lấy chén trà thì thẳng lưng, ừng ực một ngụm uống cạn ly trà.

Nếu nàng không đưa tay ra, còn không phải là bán đứng mình, nói cho Bùi Việt nàng biết đao trên eo kia là cái gì sao?

Thư Quân mặt không đỏ tim không đập loạn, chầm chậm nhấc khăn ướt lên. Đợi tầm mắt thích ứng một lát, nàng đứng dậy thi lễ với Bùi Việt.

“Bệ hạ, thời gian không còn sớm. Thần nữ phải xuất cung”

Bùi Việt nhìn nàng đang cố gắng giữ bình tĩnh, môi mỏng hơi mím. Nếu là trước kia hắn sẽ giữ nàng lại dùng bữa, nhưng mà bây giờ đã như vậy, đành sửa lời nói: “Đi đi, người đâu, đem hộp đồ ăn đã chuẩn bị cho Thư cô nương”.

Nàng đã sớm đói lả, đồ ăn cũng đã bày ở bên điện, nhưng nàng muốn đi, hắn sẽ không miễn cưỡng.

Cuối cùng chạm vào má lúm đồng tiền xinh xắn của nàng: “Trên đường nhớ ăn.”

Sự bối rối mà Thư Quân khó khăn lắm mới đè xuống lại trỗi dậy, hắn trước sau như một hiểu rõ nàng, hiểu được nàng đang đói vô cùng.

“Tạ bệ hạ.”

Tiểu cung nữ tên Linh Linh kia thấy trên trán Thư Quân dính chút nước, dùng khăn tay tinh tế lau nàng.

Trong lúc chờ cung nữ, Lưu Khuê tự mình cuộn lại bức tranh đã được sửa chữa xong trình lên cho Bùi Việt. Bùi Việt nhìn qua, thật sự không nhìn ra dấu vết, có thể thấy được kỹ thuật của cô nương rất tốt. Hắn vốn không ôm hy vọng quá lớn, không ngờ lại cho hắn một niềm vui đáng kinh ngạc.

Bùi Việt nâng mắt nhìn cô nương duyên dáng yêu kiều: “Quân Quân, Thái Hoàng Thái Hậu cực kỳ yêu thích bức tranh này. Lúc đầu lão nhân gia nhìn không rõ, nên để nến sát vào một chút, mới không cẩn thận cháy mất một góc bức tranh. Hôm nay coi như nàng đã lập được công lớn, trẫm muốn thưởng nàng, vậy Quân Nhi có muốn thứ gì không?”

Thư Quân để mặc cho cung nữ giúp nàng xử lý tóc mái bị ướt, giận dỗi cười nói: “Bệ hạ, ngài ban cho mẫu thân ta nhiều thuốc viên như vậy, không tiếc ơn cứu mạng đối với cả nhà ta. Ta cùng lắm chỉ báo đáp một chút thôi, cho dù ngài nói muốn ban thưởng, thần nữ cũng nhận không nổi.”

“Nhưng mà...” Thư Quân lưu luyến không rời liếc nhìn bức tranh cuộn tròn kia: “Bức tranh này được xem là tác phẩm tâm đắc lúc tuổi già của lão tiên sinh Hứa Nghĩa Sơn, bệ hạ có thể cho phép ta vẽ lại một bức được không?”

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

“Có thể.” Hoàng đế trẻ tuổi nhíu mày thật sâu: “Có điều, bức tranh này quá quý giá, trẫm không thể hứa cho nàng mang về. Nếu nàng muốn vẽ lại, chọn ngày vào cung vẽ lại là được.”

Thư Quân không chút do dự đồng ý.

Đợi nhận hộp đồ ăn, lúc ngơ ngơ ngác ngác rời cung, Thư Quân xoa xoa gò má nóng bừng.

Không đúng nha! Sao nàng mơ mơ hồ hồ vào cung, lại còn hẹn lần thứ hai?

Ngày thứ hai sau khi Thư Quân ra cung, Bùi Việt tràn đầy chờ mong. Ngày ấy nàng vừa về nhà đã vào cung ngay, hôm nay có lẽ cũng sẽ như thế, nhưng mà mặt trời mọc rồi lặn, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Có lẽ hôm nay có việc, vậy chắc là ngày mai.

Nỗi niềm chờ mong qua từng ngày từng ngày chậm rãi bị hao mòn.

Nghĩ cô nương muốn lỡ hẹn, lồng n.g.ự.c hắn như nghẹn lại.

Trong miệng nói muốn buông tay, đến khi làm lại không dễ dàng như vậy.

Bùi Việt nhéo giữa mày, tay cầm bút son cũng không động đậy.

Màn đêm sắp buông xuống, sương mù dày đặc tụ ở chân trời. Lưu Khuê thắp đèn cho hắn xong, thấy sắc mặt hắn không vui, nhẹ giọng dò hỏi.

“Bệ hạ, có lẽ trong nhà cô nương có việc, ngài xem, hay là sai Lận Tuân đi hỏi thăm cho rõ ràng?”

Bùi Việt hiếm khi canh cánh trong lòng vì ai đó, đây là lần đầu tiên, ngay cả những lần xa cách với Thư Quân trước đây cũng không giống như vậy, khát vọng trong lòng hắn ngày càng mãnh liệt. Điều này có ý nghĩa gì, trong lòng hắn hiểu rõ.

Bùi Việt một lần nữa bắt đầu phê duyệt tấu chương, câu chữ hiện ra như móc câu dưới ngòi bút, không lập tức đáp lời.

Thư Quân đã hoàn toàn quên mất chuyện này.

Màn đêm buông xuống trở lại trong phủ, trong nhà xảy ra chút chuyện, thì ra lần trước trưởng tỷ Thư Linh gặp mặt Thế tử Liễu gia tại hành cung. Liễu Thế tử trở về lập tức cùng trong nhà đề ra ngày đính hôn, một ngày nọ Liễu gia tới cửa, định ngày đón dâu là hai tháng sau, còn tiện thể mang theo lễ vật cho các thiếu gia cô nương trong phủ. Thư Quân cũng có một phần, lão thái thái gọi nàng qua. Thư Quân tiếp lễ, khách sáo vài câu, lão thái thái, nhị phu nhân cùng đám người Thư Chi nhân cơ hội chế nhạo nàng, chê cười nàng gả không ra. Thư Quân không để ở trong lòng, Tô thị lại có chút bực bội, màn đêm buông xuống lập tức phun ra một búng máu.

Chuyện hộc m.á.u này, Tô thị gạt Thư Quân.

Vừa lúc ngày hôm sau, Thư Lan Phong trở về nói cho Tô thị, vị Nho học tông tử mới được thăng chức kia từ chối lời đề nghị hôn sự nhà cao cửa rộng, ngỏ ý bằng lòng kết thân với Thư Lan Phong.

Thì ra ngày ấy y vừa gặp đã yêu Thư Quân.

Thư Lan Phong thầm vui mừng, trở về lập tức bàn bạc cùng Tô thị. Tô thị vốn còn có chút do dự, nghĩ đến thân thể mình không tốt lắm, lỡ như có chuyện gì thì cũng nên sớm gà con gái đi, cho nên mới đồng ý gặp Trần Văn Chu một lân.

Ngày Bùi Việt còn đang dốc hết ruột gan vì Thư Quân, Trần Văn Chu phong độ nhẹ nhàng tới thăm nhà.

Buổi sáng ánh mặt trời còn đang chói chang, vậy mà sau giờ ngọ sương mù dày đặc không tan đi, Thư Lan Phong đón Trần Văn Chu vào phòng khách của tam phòng. Nói là phòng khách, lại không rộng lắm, chỉ có một gian nhà ở, mặt đông là thư phòng Thư Lan Phong, phía tây là sương phòng, lúc thân thể Tô thị không khoẻ, sẽ cùng trượng phu ở chỗ này.

Nam tử bên ngoài không thể vào phòng, Thư Lan Phong tốn chút công sức ôm Tô thị đến sương phòng ngồi.

Thư Quân được Tô thị sắp xếp ở sau bình phong. Sáng sớm nàng định hứng chút sương thu làm bánh bao nếp ăn, lại bị Tô thị bắt sửa soạn một phen, mặc áo khoác màu đỏ thu hải đường vừa mới làm, viền lông thỏ, khiến đôi mắt hạnh và làn da trắng như tuyết kia đẹp đến không giống người trần.

Dù có ngốc đến đâu Thư Quân cũng hiểu được chuyện gì, sốt ruột năn nỉ.

“Mẫu thân, người muốn nữ nhi nói bao nhiêu lần nữa đây! Nữ nhi thật sự không muốn gả chồng, người đây là muốn ép nữ nhi cắt tóc làm ni cô phải không?”

Tô thị nghe vậy cảm thấy tức giận, che miệng suýt nữa không thở nổi. Đơn ma ma vừa giúp Tô thị vuốt ngực, vừa tận tình khuyên bảo Thư Quân: “Tiểu thư ngoan, người nghe lời phu nhân lần này đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-48.html.]

Đơn ma ma liên tục đưa mắt ra hiệu cho Thư Quân, muốn nàng đừng đối nghịch với Tô thị.

Thư Quân thấy mẫu thân ho đến không thở nổi, cũng không dám mạnh miệng nữa, nhấc làn váy xoay quanh sau bình phong, gấp đến độ muốn khóc: “Nhưng mà con...”

Nàng không thể gả chồng. Nàng vừa mới từ chối Hoàng đế, quay lưng lại gả cho người khác. Một khi Hoàng đế thẹn quá thành giận, chỉ một cái búng tay đã có thể bóp c.h.ế.t nàng.

“Không có nhưng nhị gì hết!” Tô thị lộ ra chút nhẫn tâm hiếm thấy, ngón tay run rẩy chỉ ghế gấm, nhìn nữ nhi nước mắt lưng tròng, lòng đau xót, giọng nói chậm lại: “Con gái à, con cứ ngồi xuống trước, không cần nói gì cả. Nếu con không vui, mẹ còn có thể nhét con vào kiệu hoa sao?”

Thư Quân thầm nghĩ, nhìn tình hình này có lẽ đối phương đã đến trong phủ, ầm ĩ đến xấu mặt chỉ chọc cho mẫu thân tức thêm, không bằng ứng phó trước đã.

Vì thế nàng nghiêm túc ngồi bất động ở sau bình phong.

Một lát sau, bên ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân, vừa nói vừa cười. Thư Quân nghiêng tai lắng nghe, giọng kia có vài phần quen thuộc, nàng chớp chớp mắt, chẳng lẽ đây là nam tử đã gặp mặt tại hành cung ngày ấy?

Đơn ma ma ở một bên quan sát sắc mặt nàng, nhìn Tô thị chớp mắt vài cái. Tô thị che che miệng, trong lòng thoải mái hơn một chút.

Ánh sáng trước cửa bị che lại, hai bóng dáng một trước một sau tiến vào.

Trần Văn Chu trông thấy Tô thị ngồi ngay ngắn ở dưới bình phong, vội vàng tiến lên dập đầu.

“Học trò thỉnh an sư mẫu.”

Khoé mắt y lặng lẽ liếc mắt nhìn bình phong một cái, có bóng dáng hơi di động, đoán được Thư Quân ở nơi đó.

Lần đầu tiên Tô thị nhìn thấy Trần Văn Chu, vui mừng nói không nên lời, hiếm có nam tử có thể làm bà cảm thấy đẹp, ôn hòa mà không mất đi sắc bén.

“Mau đứng lên.”

Thư Lan Phong ngồi ở chủ vị, Trần Văn Chu ngồi ở phía dưới ông.

Tô thị hàn huyện vài câu với y trước, hỏi y tình hình đọc sách ở Quốc Tử Giám.

“Sau này tiếp tục đọc sách ở Quốc Tử Giám, hay là đi theo Tần lão Thái phó học riêng?”

Trần Văn Chu chắp tay nói: “Hồi bẩm sư mẫu, Thái phó căn dặn học trò ban ngày đọc sách ở Quốc Tử Giám, buổi tối đến Tần gia nghe lão nhân gia dạy bảo. Học trò đã qua kỳ thi mùa thu năm nay, cần tập trung toàn lực cho kỳ thi mùa  xuân năm sau, tạm thời chưa dám thả lỏng.”

Nói tới đây, Trần Văn Chu ngừng lại một chút, hơi khom người: “Nói ra thật xấu hổ, học trò vốn muốn chờ đỗ đạt cao trung mới đến cầu thân, nhưng thật sự lo lắng...” Nhẹ nhàng liếc mắt nhìn chỗ bình phong một cái: “Lo lắng lão sư và sư mẫu gả sư muội cho người khác, cho nên mặt dày tới cửa.”

Tô thị và Thư Lan Phong nghe xong lời này, nhìn nhau.

Lời này có chút khiêm tốn.

Trần Văn Chu vốn định chờ đỗ đạt cao mới đính hôn, như vậy cũng là có trách nhiệm đối với cô nương. Tiếc rằng thanh danh y vang dội, gần đây người làm mai thi nhau đạp vỡ ngạch cửa, thay vì ngày ngày phiền não, còn không bằng sớm đính hôn, chặt đứt ý niệm của những người khác.

Việc này Thư Lan Phong và Tô thị hiểu rõ ràng, Trần Văn Chu không hề làm bộ làm tịch, mà lại hạ thấp tư thái của chính mình, có thể thấy được tấm lòng chân thành.

Tô thị càng thêm vừa lòng.

“Hôn nhân đại sự lệnh của cha mẹ lời người mai mối, ngươi đã hỏi qua cha mẹ trong nhà chưa?”

Trần Văn Chu lập tức nhấc đầu gối, quỳ xuống: “Sư mẫu bao dung, không phải là Văn Chu cố ý thất lễ, thật sự là cha mẹ trong nhà đã qua đời, từ nhỏ được một cô mẫu họ hàng xa nuôi lớn. Ba năm trước đây cô mẫu theo nhi nữ ẩn cư ở nông thôn, đã không hỏi đến chuyện đời.”

“Văn Chu đã xin Thái phó chấp thuận, chỉ cần sư mẫu và lão sư gật đầu, ít ngày nữa có thể mời lão nhân gia thay Văn Chu làm chủ.”

Nếu vội vàng mời Thái phó tới cửa, không khác nào tạo áp lực. Lúc trước Thư gia đã trải qua hai cửa hôn sự không thành, Trần Văn Chu không dám lỗ mãng, cho nên trước tiên lén cho Thư Lan Phong thấy tâm ý, vừa lúc Tô thị cũng muốn gặp Trần Văn Chu trước một lần, nên mới có sự việc hôm nay.

Đợi mọi việc chắc chắn rồi, lại mời bà mối tới cửa, tất cả đều vui mừng.

Làm sao mà Tô thị không nhìn ra bí mật bên trong, thầm nghĩ đứa nhỏ này làm việc ổn thỏa. Từ nhỏ không cha không mẹ, toàn dựa vào chính mình từ từ đi lên, nhất định là người gánh vác được trách nhiệm, tướng mạo tài năng lại như vậy, thật sự là con rể xứng đáng được chọn.

Tô thị cười nhìn thoáng qua Thư Lan Phong, Thư Lan Phong biết ngay bà vừa lòng.

Thư Lan Phong lấy cớ bàn luận tranh họa với Trần Văn Chu, đưa y đến thư phòng.

Lúc này tâm trạng Tô thị thoải mái, nắm tay Thư Quân đi dọc theo hành lang về hướng hậu viện.

Gió thổi giống như d.a.o nhỏ cắt vào gò má, Tô thị không chịu nổi lao lực mà họ khan vài tiếng, Thư Quân cùng Đơn ma ma một trái một phải che chở bà, giúp bà chắn gió lạnh. Thân thể Tô thị khó chịu, trong lòng lại vui vẻ, không nhịn được khuyên Thư Quân.

“Con gái, con cũng chính mắt thấy rồi đó, còn có ai tốt hơn nó à? Rõ ràng người ta có thể chọn nữ nhi nhà cao của rộng, vì sao nhất định phải tới nhà chúng ta cầu hôn, là nó thật lòng thích con.”

Thư Quân nâng tay áo dài rộng chắn gió, đối mặt với bà trên hành lang, rưng rưng mắt nói: “Mẫu thân, hai người đừng làm bậy. Nữ nhi đã quyết định rồi, cho dù là Thiên Vương lão tử con cũng sẽ không gả.”

Tô thị tức giận đến đau ngực, không thở nổi một hơi, đỡ rào chắn bên cạnh ngồi xuống, suy yếu mà lắc đầu: “Vậy khoảng thời gian trước con mất hồn mất vía, không phải vì nó, thì là vì ai?”

Thư Quân ngẩn ngơ, lời nói nghẹn ở cổ họng, không thể giải thích.

Thì ra mẫu thân và phụ thân hiểu lầm nàng coi trọng Trần Văn Chu.

Đúng vào lúc này, một tỷ nữ mặc kệ mưa to gió lớn, cả người ướt đẫm từ trong viện chạy tới, nhìn Tô thị và Thư Quân hô to.

“Không hay rồi phu nhân, chuyện Trần công tử tới cửa bị lão thái thái bên kia biết được. Lão thái thái sai Lưu ma ma mời Trần công tử đi thượng phòng.”

Loading...