SAU KHI XUYÊN KHÔNG, TÔI ĐẠI CHIẾN CÙNG NGƯỜI CHA TỔNG TÀI - CHƯƠNG 9: BẮT NẠT HỌC ĐƯỜNG
Cập nhật lúc: 2024-10-24 19:00:56
Lượt xem: 554
Kiếp trước, tôi không ở lại lớp 10 lâu mà lên thẳng đại học, nhưng trong ấn tượng của tôi, cấp ba vốn dĩ là khoảng thời gian tràn đầy nhiệt huyết, tuổi trẻ hừng hực, ai ai cũng cố gắng phấn đấu vì ước mơ của mình.
Trước khi bị một nhóm nữ sinh vây quanh trong nhà vệ sinh... tôi cũng nghĩ như vậy.
Vậy nên, tình huống hiện tại là sao?
Trước khi bọn họ ra tay, tôi vẫn giữ thái độ rất lịch sự: "Các bạn tìm tôi có việc gì vậy?"
Một cô gái đeo khuyên tai nhìn tôi, vẻ mặt đầy oán hận. Cô ta quay sang cô gái cầm đầu, người có vẻ ngoài khá xinh đẹp:
"Chị Lâm! Chính là cô ta, cái đồ mặt dày không biết xấu hổ, dám quyến rũ Kiều Dịch!"
Một cô gái khác cũng chỉ vào tôi: "Tôi đã nhìn thấy, trên sân bóng rổ, Kiều Dịch học bá - người mà không thèm để ý đến ai khác ngoài em gái mình, lại tự tay nhận lấy chai nước mà cô ta đưa!"
"Cô ta còn dám kéo tay Kiều Dịch học bá! Kiều Dịch học bá lại không hất tay cô ta ra!"
...
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Cô gái được gọi là "Chị Lâm" kia tôi quen, là bạn cùng lớp với tôi, tên là Lâm Thi Du.
Một cô gái có cái tên hay như vậy, nhưng lại nghe theo lời đàn em của mình. Trong mắt cô ấy đầy sự ghen tị, nhưng rất nhanh liền tắt đi.
Cô ta cười nhạt: "Kiều Nguyệt, cậu đừng tưởng rằng mình cũng họ Kiều rồi ảo tưởng rằng Kiều Dịch sẽ chấp nhận cậu."
Tôi: "???"
Tôi: "..."
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, hóa ra bọn họ xem tôi là tình địch? ?
Kiều Dịch là em trai của tôi!
Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì với em ấy được chứ?
Chẳng qua tôi chỉ muốn giữ kín thân phận một chút, không được à!
Tôi không thừa nhận cũng không phủ nhận. Mắt thấy thái độ của bọn họ không thân thiện chút nào, giọng điệu tôi cũng lạnh lùng hơn:
"Tôi với Kiều Dịch thế nào thì liên quan gì đến các người chứ?"
Lâm Thi Du liếc tôi một cái đầy khinh bỉ, giơ tay lên, một chuỗi lời lẽ độc ác tuôn ra từ miệng cô ta:
"Cởi sạch quần áo của cô ta ra, chụp ảnh lại."
"Kiều Nguyệt với cái mặt hồ ly tinh thế kia, sao không ấn đầu cô ta xuống bồn cầu mà rửa một chút, đỡ phải đi khắp nơi quyến rũ người khác!"
Một cô gái bên cạnh cô ta cười khanh khách, đầy ác ý nhìn tôi.
"Dùng cái chổi dơ bẩn nhất mà kỳ cọ cái thân thể háo sắc của cô ta đi!"
...
Tôi mặt không biểu cảm lắng nghe "đề xuất" của họ.
Vậy ra, đây chính là bắt nạt học đường sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-xuyen-khong-toi-dai-chien-cung-nguoi-cha-tong-tai/chuong-9-bat-nat-hoc-duong.html.]
Nhưng họ có biết không, từ bé đến lớn, chỉ có tôi bắt nạt người khác chứ chưa bao giờ bị người khác bắt nạt?
Năm phút sau.
Nhà vệ sinh trở nên hỗn loạn.
Tôi mỉm cười dịu dàng, nhưng hành động lại tàn nhẫn, nhấn nút xả nước bồn cầu. Tiếng nước chảy ào ào.
Tôi nắm đầu cô gái vừa đề nghị "ấn mặt tôi xuống bồn cầu" rồi ấn mạnh cô ta xuống bồn cầu!
Giọng tôi nhẹ nhàng nhưng như tiếng thì thầm của ác quỷ:
"Dám bắt nạt tôi à? Có gan bắt nạt mà không bỏ ít thời gian tìm hiểu xem tôi là ai sao!"
Cô gái sợ hãi, khóc lóc cầu xin: "Tôi sai rồi, hu hu hu... ục ục..."
Tôi chợt nhớ đến điều gì đó, cười khẽ: "Các người có biết đám côn đồ dám tống tiền tôi bị tôi đánh gãy bao nhiêu cái xương sườn không? Biết bọn chúng phải nằm viện bao lâu không?"
Tôi đột ngột kéo đầu cô ta lên, ánh mắt cô ta tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi. Khuôn mặt ướt sũng không rõ là nước mắt hay nước bồn cầu, tóc bết dính vào má.
Giọng cô ta run rẩy: "Làm ơn tha cho tôi, tôi biết tôi sai rồi..."
Tôi ghê tởm, buông cô ta ra.
Lâm Thi Du bị tôi ném thẳng xuống đất, đầu cô ta va vào sàn làm trán bật máu, cô ta hét lên: "Bố tôi là hiệu trưởng, ông ấy sẽ không tha cho cô đâu ——"
Tôi vẫn mỉm cười:
"Chơi trò dựa gia thế à? Rất tốt. Bố tôi tên là Kiều Tầm. Em trai tôi tên là Kiều Dịch; em gái tôi tên là Kiều Nhiễm."
Giờ thì, để họ biết cũng chẳng sao.
Nhìn biểu cảm cô ta đầy kinh hoảng, đôi mắt trợn to, vẻ mặt không thể tin nổi:
"Không thể nào! Tôi chưa bao giờ nghe nói anh Dịch có chị gái—"
Về phần Kiều Tầm, đó là một cái tên mà cả đời cô ta cũng không thể chạm tới.
Tôi từ tốn rút một tờ giấy sạch từ túi ra, chậm rãi lau khô tay.
"Tin hay không tùy các người. Nhưng, tôi chân thành khuyên các người nên tìm hiểu kỹ về gia đình tôi trước khi đi mách lẻo. Không có kết quả tốt đâu!"
Mấy ngày sau khi vụ việc xảy ra, mọi thứ đều yên bình.
Chẳng qua đám nữ sinh kia, ánh mắt họ khi nhìn thấy tôi không tự chủ mà lộ rõ sự căng thẳng và sợ hãi.
Chậc, quả thật là bị dọa sợ rồi!
Đám nữ sinh kia không đến tìm tôi, ngược lại, người cha tỏng tài lại là người đầu tiên tìm tới tôi.
Tôi nhướn mày: "Kiều Tổng, ngài biết chuyện rồi hả? Lần này không phải tôi nhờ thầy chủ nhiệm gọi ngài đến văn phòng đâu đấy."
Kiều Tầm nhìn tôi, dù tôi bao nhiêu tuổi đi nữa, ông vẫn như vậy, mỗi lần nhìn tôi đều cau mày, nhăn mi.
"Kiều Nguyệt!"
"Đây." Tôi lười nhác đáp lại.