Sau Ly Hôn, Vệ Sỹ Kiêm Chồng Cũ Trở Thành Tài Phiệt - Chương 360
Cập nhật lúc: 2024-09-21 21:32:25
Lượt xem: 13
Chiến Cảnh Hi đột nhiên ngẩng phắt đầu, nhìn Chu Nghiên Xuyên với vẻ không thể tin được, khi nhìn thấy ánh mắt vô cùng chắc chắn của anh, đầu óc cô bỗng ong lên một tiếng.
Thật sự là anh!!!
Bóng lưng mà cô nhung nhớ bao nhiêu năm qua lại là anh!
Điều này...
Điều này thật quá hoang đường, cũng quá nực cười...
Dưới gầm trời này có biết bao nhiêu người, tại sao lại là anh?!
Trong phút chốc, trong lòng Cảnh Hi cảm xúc lẫn lộn nhìn Chu Nghiên Xuyên, có rất nhiều lời muốn nói tuôn ra đến cổ họng, nhưng lại không thể thốt ra một âm tiết nào.
Hóa ra, bọn họ đã gặp nhau từ lúc đó...
Chỉ là cô không nhìn thấy mặt anh, kết quả tìm hiểu được cũng là, thân phận và lai lịch của anh đều là bí mật!
Hóa ra, hóa ra, ha ha.
Còn trước mắt Chu Nghiên Xuyên lại hiện lên cảnh tượng ngày hôm đó.
Anh đến Dung Thành để thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt, gần đến lúc kết thúc hành động thì xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn. Lúc đó cấp trên của anh vừa khéo có việc khác, không giải quyết được, liền bảo anh đến quân khu tìm người.
Lúc anh sắp đến văn phòng của người phụ trách, thì nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-360.html.]
Chỗ đó toàn là một lũ đàn ông thô kệch, không thể nào có con gái, cho dù có, cũng đều là bác sĩ, y tá hoặc người nhà gì đó, hơn nữa không ai trong số họ có thể gào khóc một cách vô tư lự như cô.
Ban đầu anh cứ tưởng là đứa con nào đó của lãnh đạo không nghe lời bị mắng, tò mò nhìn qua mới thấy đó là một cô bé mặc váy công chúa màu đỏ, xinh đẹp như búp bê, mái tóc đen nhánh như lụa được búi thành búi tóc củ tỏi cao cao, không biết là do khóc hay do nóng, trán ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng, đang làm nũng kéo Chiến Mặc Nghiêu mặc quân phục huấn luyện.
"Hu hu hu... Con muốn về nhà! Con không muốn ở đây, con muốn Noãn Noãn, con muốn anh trai, chú đưa con về nhà đi, mau đưa con về nhà!"
"Náo loạn như vậy, lúc trước sao lại đồng ý với ba mẹ con đến đây? Có biết bây giờ cả quân khu vì con mà náo loạn thành cái dạng gì rồi không?!" Chiến Mặc Nghiêu nghiêm khắc hỏi cô.
Ai ngờ cô không những không sợ, ngược lại còn khóc to hơn, lý sự hùng hồn: "Là anh trai lừa con, con bị anh trai lừa đến đây, anh ấy nói với con rằng, đàn ông ở đây đều đẹp trai lắm, nhưng đâu có, ngày nào các chú cũng mặc quần áo giống nhau, con căn bản không nhìn ra ai đẹp trai hơn ai, hơn nữa các chú cũng không thèm để ý đến con, đều nói con là con nít ranh, đồ phá phách, tóm lại con không muốn ở đây nữa, con muốn về nhà, con muốn tìm ông nội, con muốn tìm mẹ!"
"..." Cô bé ăn nói lưu loát, rõ ràng rành mạch đến nỗi người tốt tính như Chiến Mặc Nghiêu cũng muốn nổi giận, nhưng nhìn cô bé khóc lóc đáng thương như vậy, lại không nỡ, dù sao cô cũng là cháu gái duy nhất của anh, lại còn ốm yếu.
Cô bé lại được nước lấn tới: "Anh trai con là đồ lừa đảo, anh ấy còn nói với con ở đây có rất nhiều kem và trà sữa, kết quả thì sao? Đến giờ con còn chưa được ăn một que kem nào, trà sữa cũng chưa thấy, hu hu hu... Đàn ông các chú không có ai tốt cả, lừa con gái nhà người ta như vậy, sau này các chú sẽ không cưới được vợ đâu!"
"..."
Chiến Mặc Nghiêu bị cô bé làm ồn đến đau đầu, nhưng lại hoàn toàn không làm gì được cô bé.
Nói cũng lạ, rõ ràng là cô bé sai, nhưng cô bé lại khiến người ta không ghét nổi, ngược lại còn thấy cô bé khá đáng yêu.
Cuối cùng cũng không biết Chiến Mặc Nghiêu đã nói gì với cô bé, cô bé liền nín khóc, ngoan ngoãn đi theo sau anh, vừa đi vừa lẩm bẩm hỏi anh: "Vậy lát nữa con có thể ăn thêm một cái đùi gà và một hộp socola que không? Con cảm thấy vừa rồi con khóc nhiều quá, cần bổ sung năng lượng!"
"..."
Lúc đó anh nghe xong không nhịn được cười, cảm thấy cô bé đúng là thần kỳ, vừa rồi còn khóc dữ dội như vậy, trong nháy mắt đã được dỗ dành, lại còn biết khóc nhiều thì phải ăn nhiều một chút để bù lại.