Sau Ly Hôn, Vệ Sỹ Kiêm Chồng Cũ Trở Thành Tài Phiệt - Chương 78
Cập nhật lúc: 2024-09-10 20:59:02
Lượt xem: 8
Bốn năm ở nhà họ Chiến, với tư cách là vệ sĩ của cô, mỗi lần cô ra ngoài, anh đương nhiên sẽ đi cùng, chùa Vạn An nổi tiếng ở Kinh Đô, anh đã đi cùng cô rất nhiều lần, nhưng anh chưa bao giờ thấy cô quỳ lạy vị Bồ Tát nào một cách thành tâm như vậy.
Cô cũng đã từng nói với anh rằng cô từng là người theo chủ nghĩa vô thần, vì cô không tin trên đời này có báo ứng gì cả, nếu không thì bạn thân nhất của cô là Tô Noãn Noãn, rõ ràng bị bố và mẹ kế ức h.i.ế.p như vậy, thậm chí mẹ cô ấy còn bị tiểu tam bức đến mức nhảy lầu tự tử, nhưng bố và mẹ kế của cô ấy vẫn có thể sống sung sướng, nhàn hạ nhiều năm như vậy.
Chính điện yên tĩnh, bóng dáng vốn luôn hoạt bát, năng động bên cạnh anh cũng rất yên tĩnh, sự yên tĩnh trống trải này khiến Chu Nghiên Xuyên có cảm giác như thời gian đã ngừng lại.
Chương 42 Tôi sẽ không để đại tiểu thư xảy ra chuyện
Cuối cùng không biết đã qua bao lâu, bóng dáng trên bồ đoàn có dấu hiệu muốn đứng dậy, Chu Nghiên Xuyên hoàn hồn, bước tới.
Chiến Cảnh Hi nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại, kinh ngạc mở to mắt, hờn dỗi nói, “Không phải bảo anh đợi ở dưới sao? Sao lại lên đây?”
Nói xong, cô khẽ cúi người xoa xoa đầu gối, Chu Nghiên Xuyên thấy vậy, nhíu mày, “Cô quỳ ở đây suốt nửa ngày?”
“Không phải đâu.” Chiến Cảnh Hi lắc đầu, “Tôi nghe nói Bồ Tát ở đây rất linh, cho nên mỗi vị tôi đều quỳ lạy một lần, sau đó vô tình nói chuyện với vị Bồ Tát này nhiều hơn một chút.”
Nói rồi lại dè dặt nhìn vị Bồ Tát hiền từ, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Tôi nói nhiều như vậy, không biết Bồ Tát có thấy phiền không nữa?”
Chu Nghiên Xuyên, …
Anh nhìn dáng vẻ vừa tinh nghịch vừa có chút tự trách của cô, thở dài một tiếng, sau đó theo thói quen bế cô lên.
Cơ thể đột nhiên lơ lửng khiến Chiến Cảnh Hi giật mình, sau khi phản ứng lại, cô vội vàng nói với người đàn ông, “Mau thả tôi xuống! Làm vậy trước mặt Bồ Tát là không tốt đâu, Chu Nghiên Xuyên, mau lên!”
“…”
Cô phản kháng dữ dội, anh chỉ đành đặt cô xuống, sau đó không yên tâm hỏi, “Đứng vững được chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-78.html.]
“Đương nhiên rồi!” Chiến đại tiểu thư nói xong, nhìn các vị Bồ Tát trong chính điện với vẻ mặt đầy áy náy.
Thấy ánh mắt cô ngày càng bất an, sợ hãi, Chu Nghiên Xuyên xoa đầu cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Đại tiểu thư yên tâm, Bồ Tát sẽ không trách cô vì chuyện nhỏ này đâu.”
“Thật sao?”
Đối diện với ánh mắt ngây thơ, vô tội của cô, Chu Nghiên Xuyên nhất thời không nói nên lời, anh im lặng một lúc rồi hỏi ngược lại, “Cô đã ước gì với Bồ Tát?”
“…”
Cho đến khi rời khỏi chùa, Chiến Cảnh Hi cũng không nói cô đã ước gì, nhưng nhìn dáng vẻ cô lấy hết tiền mặt trên người ra bỏ vào hòm công đức, Chu Nghiên Xuyên đoán là cô đã ước rất nhiều điều.
Phong cảnh gần đó rất đẹp, xe cộ lại ít, gió mát thổi tới, ánh nắng le lói chiếu vào trong xe, tạo cảm giác dễ chịu không thể tả.
Nhắm mắt hưởng thụ khoảnh khắc tuyệt vời này một lúc, Chiến Cảnh Hi lấy điện thoại ra xem giờ, sau đó nhìn về phía ghế lái với ánh mắt cong cong.
“Anh Chu, bây giờ anh còn muốn biết tôi đã ước gì với Bồ Tát không?”
“…” Chu Nghiên Xuyên thờ ơ nhìn cô, “Bây giờ có thể nói rồi sao?”
“Ừm.”
Chiến Cảnh Hi gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn anh tràn đầy ngọt ngào và quyến luyến, “Tôi nói với Bồ Tát rằng mong công ty công nghệ của anh ngày càng phát triển, còn nữa là, chúng ta sau này mỗi ngày đều có thể tự do vui vẻ như bây giờ mà không thiếu tiền tiêu, cuối cùng là anh Chu này, sau này mỗi lần sinh nhật, anh sẽ không phải đón một mình nữa, còn có mỗi năm ăn Tết, Tết Trung Thu, tất cả các ngày lễ khác, anh cũng sẽ không phải đón một mình nữa, tôi sẽ ở bên anh mỗi ngày, tuyệt đối sẽ không để anh cảm thấy cô đơn, không có nhà nữa, tôi muốn làm người nhà mãi mãi của anh…”
Cô vui vẻ nói rất nhiều, nhưng hầu như không có điều ước nào dành cho bản thân, tất cả đều là về anh, và đều là những điều tốt đẹp dành cho anh.
Chu Nghiên Xuyên nhìn gương mặt nhỏ nhắn non nớt, vô tư lự dưới ánh nắng, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Anh lên tiếng, giọng khàn khàn, “Đại tiểu thư nói với Bồ Tát về tôi suốt nửa ngày?”