Siêu Cấp Biến Thân Bị Tổ Trác - Chương 5: Đứa bé đâu?
Cập nhật lúc: 2024-09-15 08:16:15
Lượt xem: 42
Xưởng trưởng Trương vừa bấm điều khiển từ xa, vừa cười nói.
"Haha, đúng rồi, 34 độ thì hơi lạnh thật."
Lục Thời Dư thấp giọng hỏi tôi, "Còn lạnh không?"
Tôi ngẩn người một lúc, vội vàng lắc đầu.
Vừa nãy tôi còn nghĩ xấu cho Lục Thời Dư, tôi thật đáng c h ế t!
Hu hu hu, bên ngoài Lục Thời Dư là một người nghiêm túc, nhưng bên trong anh ấy thật sự rất tốt á.
Nửa giờ sau, tôi nhận được tin nhắn của bố.
[Con gái ngoan, tiền đã vào tài khoản, rút đi!]
[Bố đợi con ở ngã rẽ bên phải.]
Tôi kéo tay áo của Lục Thời Dư, cho anh xem tin nhắn.
Lúc này Lục Thời Dư mới ký vào hợp đồng.
Xưởng trưởng Trương thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lục Thời Dư, rồi lại nhìn tôi.
Khuôn mặt béo núc của ông ta nhăn lại.
Xưởng trưởng Trương nói một cách thấm thía.
"Tổng giám đốc Lục, lão Trương tôi đây chỉ là thanh toán tiền công trình muộn một chút mà thôi đấy."
"Cậu trẻ tuổi tài cao, đừng có lầm đường lỡ bước."
Lục Thời Dư không hiểu.
Xưởng trưởng Trương cười đểu.
Lúc này tôi mới nhận ra mình và Lục Thời Dư đang cùng nhau ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn.
Anh ấy giống như đang ôm tôi vào lòng, tư thế vô cùng thân mật.
Xưởng trưởng Trương nói, "Cô bé này mới học lớp 12, làm cháu gái cậu cũng được."
"Cậu trẻ tuổi tài cao, đừng có gây họa cho con gái nhà người ta."
Ông ta chỉ thiếu nước nói thẳng ra là Lục Thời Dư muốn gặm cỏ non thôi đấy.
Đáng tiếc, Lục Thời Dư không phải là loại người đó, tôi cũng không nhỏ đến vậy.
Tôi không nhịn nổi nữa, phì cười.
Sắc mặt Lục Thời Dư khó coi như vừa nuốt phải ruồi.
Anh gằn từng chữ, "Cảm ơn xưởng trưởng Trương đã dạy bảo, tôi tự biết chừng mực."
Ra khỏi nhà máy, Lục Thời Dư đột nhiên dừng bước.
Anh nhíu mày hỏi, "Đứa bé đâu?"
Tôi bị hỏi đến ngu người, đứa bé nào?
Nhưng tôi nhanh chóng nhớ ra cái bụng giả hôm qua, định mở miệng giải thích.
Sắc mặt Lục Thời Dư đột nhiên trầm xuống.
Giọng anh lạnh như băng, "Chỉ vì không muốn ở bên tôi nên em mới đi p h á t h a i à?"
Tôi ngớ người.
Trong đầu người này nghĩ cái gì vậy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sieu-cap-bien-than-bi-to-trac/chuong-5-dua-be-dau.html.]
Một cơn gió lạnh thổi qua, biến những lời tôi định nói thành một cái hắt hơi.
"Hắt xì."
Lục Thời Dư không cảm xúc, anh cởi áo khoác ngoài quấn tôi thành một quả bóng.
"Vừa mới p h ẫ u t h u ậ t xong, không chịu ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng, lại còn mặc ít thế này ra ngoài?"
"Mặt đất lạnh thế kia, em còn quỳ dưới đó lâu như vậy."
Anh ôm tôi lên, "Tôi đưa em đến b ệ n h v i ệ n kiểm tra! Nhỡ có di chứng gì thì còn kịp thời xử lý."
Tôi định nói trên người tôi dán đầy miếng dán giữ nhiệt, rất rất ổn.
Cũng định nói hôm qua chỉ là cái bụng giả mà thôi.
Nhưng không hiểu sao.
Lời đến miệng lại thành, "Lục Thời Dư, anh vẫn còn thích tôi đấy à?"
Cơ thể Lục Thời Dư cứng đờ, mím môi không chịu nói.
Nhưng đôi tai đỏ bừng đã bán đứng anh.
Tôi véo tai anh, trêu chọc.
"Sao tổng giám đốc Lục lại dễ xấu hổ thế này."
Lục Thời Dư thở dài, như chấp nhận số phận.
Anh nói với vẻ buông xuôi, "Đúng, vẫn còn thích em."
"Thích đến mức giả vờ không hiểu những lời nói của em, muốn làm bố của đứa bé trong bụng em."
"Tôi hiểu rõ em không còn thích tôi nữa, nhưng tôi cũng giả vờ không biết."
Lời nói của anh mang theo chút tự giễu.
"Nhưng phải làm sao đây, Chu Tư Tư, tôi vẫn rất thích em."
"Mỗi ngày mỗi ngày đều rất thích em."
Tôi rất ngạc nhiên khi nghe anh nói những lời này.
Lúc yêu nhau, Lục Thời Dư luôn lạnh lùng, như kiểu tôi là người nợ tiền anh vậy.
Tôi luôn nghĩ rằng anh ấy không thích tôi.
Dù sao cũng là vì tôi mặt dày theo đuổi nên chúng tôi mới ở bên nhau.
Cực khổ theo đuổi anh một tháng, đời này tôi chưa từng mặt dày như vậy bao giờ.
Khi Lục Thời Dư đồng ý ở bên tôi, trên mặt anh ấy không hiện ra chút rung động nào.
Thậm chí anh còn không thèm nhấc mí mắt lên nhìn tôi.
Lúc đó trường đóng cửa, không ra ngoài được.
Vì vậy tôi gọi video cho anh.
Trong cuộc gọi video, tôi mạnh dạn hỏi anh.
"Lục Thời Dư, anh có muốn ở bên em không, nếu anh từ chối, từ giờ em sẽ không làm phiền anh nữa."
Anh chỉ nhẹ nhàng nói, "Được."
Tôi chưa kịp vui mừng, anh đã nói một câu khiến tôi nín bặt.
"Bạn gái, anh đang họp, nửa giờ nữa gọi lại nhé."