Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SINH RA HƯỚNG ÁNH MẶT TRỜI - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-07-21 08:44:21
Lượt xem: 442

Bọn họ đeo vào tay bố một chiếc còng bạc sáng chói.

 

Tôi chen qua đám đông, xông lên phía trước.

 

"Các anh đang làm gì vậy? Mau thả bố tôi ra!”

 

Tôi muốn ôm lấy bố, nhưng tôi không phải là đối thủ của họ.

 

"Xin cô hãy bình tĩnh. Bố cô là nghi phạm trong hai vụ án cố ý giec người. Chúng tôi cần dẫn ông ấy về để thẩm vấn. Đây là lệnh bắt giữ!"

 

Tôi không tin:

 

"Anh nói vớ vẩn gì vậy? Bố tôi chỉ là một họa sĩ trói gà không chặt, ông ấy tốt bụng đến mức ngày thường không hề ăn một miếng thịt nào. Làm sao bố tôi có thể là nghi phạm giec người được?"

 

Lúc này, cảnh sát đột nhiên nâng ra một t.h.i t.h.ể đầy m.á.u từ dưới tầng hầm.

 

Đó là Trương Đại Hải đã biến mất nhiều ngày.

 

Tôi không dám tin vào mắt mình.

 

"Bố ơi!"

 

Bố gật đầu với tôi và mỉm cười âu yếm:

 

“Viện Viện, về sau không cần phải sợ hãi nữa rồi. Con có thể yên tâm đi ngủ, đi làm và sống như một cô gái bình thường.”

 

"Viện Viện, kiếp này nhất định phải sống hạnh phúc nhé con."

 

Bố đã làm những chuyện này vì tôi.

 

Tất cả là vì tôi!

 

Hóa ra bố biết hết về nỗi sợ hãi và bất an trong lòng tôi.

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

 

Giá như tôi mạnh mẽ và dũng cảm hơn một chút.

 

Nếu tôi sớm xử lý Trương Đại Hải thì bố tôi sẽ không phải làm ra những chuyện như vậy!

 

Rõ ràng bố là một người có nguyên tắc như thế…

 

"Con xin lỗi… con xin lỗi… bố, bố trở về đi! Con sợ lắm…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sinh-ra-huong-anh-mat-troi/chuong-13.html.]

 

Tôi khóc lóc chạy theo bố tôi.

 

Nhưng tôi không thể đuổi kịp được xe cảnh sát.

 

Mẹ đỡ tôi dậy.

 

“Viện Viện, về nhà đi con.”

 

"Mẹ, con xin lỗi, con thực sự xin lỗi, con đã hại bố rồi…"

 

Mẹ dịu dàng vỗ lưng tôi, dỗ dành tôi như ngày còn tấm bé.

 

"Con đang nói gì vậy? Con là bé ngoan của bố mẹ. Bố mẹ có thể làm bất cứ điều gì vì con, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc phải hy sinh mạng sống của chính mình."

 

Hai tháng sau, chúng tôi nhận được đơn khởi tố từ Viện Kiểm sát.

 

Lúc này tôi mới biết được, ngay cả cái c.h.ế.t của Trương Thành cũng không phải là một tai nạn.

 

Bố tôi đã đẩy Trương Thành rơi khỏi vách núi trong khi hắn ta bất tỉnh.

 

Ông còn cố ý dẫn dắt chó hoang đến xé x.á.c Trương Thành.

 

Tôi đã tra xét rất nhiều tư liệu, cũng hỏi qua rất nhiều luật sư, họ đều trả lời rằng tình hình của bố không mấy khả quan.

 

Kết quả tốt nhất là hoãn thi hành án tử hình.

 

Điều tôi không ngờ tới là cô gái bị Trương Đại Hải trói ở nhà lại đứng ra làm chứng trước tòa.

 

"Ông Khương Dật Chi không cố ý giec người, đó là phòng vệ chính đáng. Ông ấy làm như vậy là để cứu tôi.”

 

“Ông ấy không cố ý giec Trương Đại Hải, tôi có thể dùng tính mạng của mình để thề rằng những lời tôi nói đều là sự thật!”

 

Thì ra cô gái ấy chính là con gái của Trương Đại Hải!

 

So với cuộc sống hạnh phúc từ nhỏ đến lớn của Trương Thành thì cuộc sống của Trương Mai Mai còn tệ hơn cả một con chó.

 

Năm ba tuổi, cô ấy bị Trương Đại Hải xâm phạm.

 

Từ đó về sau, Trương Mai Mai luôn bị giam cầm trong chính ngôi nhà của mình.

 

Loading...