Soi Gương Không Bóng - 10
Cập nhật lúc: 2024-06-01 22:02:40
Lượt xem: 290
Sương cố giằng co với sự điều khiển của người phụ nữa. Cho dù thế nào, nó vẫn không thể g.i.ế.c những người đã yêu thương bảo bọc nó, nó không muốn trở thành ma quỷ bị người ta xa lánh.
-Con ranh này, không ngờ linh hồn nó lại mạnh như vậy...
Tiếng người phụ nữ kia bị bỏ dở khi Hoài tức giận tát cho Sương một cú làm nó té nhào xuống đất, Sương nằm xụi lơ dưới đất không nhúc nhích nhưng chiếc gương kia lại biến mất. Hoài bế Sương về nhà trong tiếng xì xào bàn tán phía sau lưng. Không ai nhận ra rằng ở phía xa xa, bà Lý đang đứng nhìn về phía này. Nhờ sự kiên trì và cú đánh của Hoài đã cứu được mạng của người đàn ông nọ. Nhưng liệu điều đó có thể kéo dài được bao lâu, liệu những mảnh gương kia đã kết thúc hay chưa?
-Mảnh gương thứ tư, rơi vào nhà ai?
Dân trong thôn họp lại nhờ thầy Trần bói một quẻ xem thôn này rốt cuộc đã bị thứ gì ám mà lại liên tục c.h.ế.t ba mạng người giống nhau thế kia. Thầy Trần vô cùng nghiêm túc lập đàn bói toán. Kì thật ông bói ra có một đại nạn, nhưng nguyên nhân là gì ông lại không thể biết rõ. Thầy Trần đứng dậy hướng nhìn ra sông, đẩy mắt kính lão rồi nghiêm túc nói:
-Tôi sẽ ở đây để giúp các vị. Nhưng các vị phải nhớ tránh xa con sông kia và những nơi có nước ra.
Ông trưởng thôn đi theo thầy Trần cũng nhìn ra sông, ông hỏi:
-Thưa thầy, sông và nước có liên quan gì? Tuy rằng ba người kia đều là c.h.ế.t giống như bị c.h.ế.t đuối nhưng đều là c.h.ế.t trên cạn mà.
Thầy Trần quay đầu, giống như trưởng thôn chính là người đại diện câu hỏi cho cả thôn. Ông gật gù rồi nói:
-Các người thử nghĩ xem, có phải cả ba người kia đều c.h.ế.t trước một ngày sau khi xuống nước không?
Tất cả mọi người đều suy nghĩ rồi bàn tán, sau đó lần lượt nói:
-Trước ngày ông Bân chết, ông ấy đã đi câu ngoài sông cùng với con trai.
-Hai người kia cũng đã từng lặn xuống kênh bắt cá trước một ngày...
-Đúng thật như vậy, thật là ly kì quá. Chúng ta vẫn nên nghe lời thầy Trần để tránh hạn mới được.
Bàn tán qua một lúc, ai nấy trước tiên đều cần giữ lại mạng cả, bọn họ sẽ không dám tới gần vùng nước lớn. Lúc sau, ông trưởng thôn lại hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/soi-guong-khong-bong/10.html.]
-Xin hỏi thầy, con gái Hoài bên kia rốt cuộc đã bị làm sao, lần trước rõ ràng đã c.h.ế.t đuối rồi lại sống lại?
Thầy Trần thở dài một hơi rồi nói:
-Tôi cũng không biết chính xác. Chỉ biết nó quả thật có mệnh kì lạ, chính là đã c.h.ế.t một lần rồi hồi sinh. Tôi đoán, bây giờ nó có thể đi lại giữ nhân gian và âm phủ.
Một người sống sờ sờ lại có thể đi lại giữa nhân gian và âm phủ. Nếu như không phải ma quỷ thì cũng là quái vật hoặc không bình thường. Trưởng thôn đăm chiêu suy nghĩ, ông nhớ đến thái độ kì quái của mẹ ông với Sương. Ông không biết có nên nói hay không, đắn đo một lúc cuối cùng lại thôi. Ông vẫn là nên về hỏi bà Lý trước khi nói ra, kẻo lại tội nghiệp đứa nhỏ vô tội.
-Muốn cứu cái thôn đã bị nguyền này, mày phải giúp ta lấy đủ chín mạng người!
-Chín ư? Con số này tương đương với điều gì?
-Mày không cần biết, chỉ cần lấy đủ chín mạng cho ta thôi. Lúc đó ta sẽ tự động tha cho những người còn lại.
-Tại sao bà phải g.i.ế.c người. Bọn họ đã làm gì có lỗi với bà. Nhưng tại sao, tại sao tôi phải giúp bà?
-Được thôi, mày có thể không giúp ta. Nhưng mạng của cha mẹ mày ta lấy cũng không sao chứ? Mày đúng là một đứa trẻ nhẫn tâm, ngay cả cha mẹ đã sinh ra mày mày cũng không quan tâm. Ngay cả những người trong thôn luôn cưu mang đùm bọc mày cũng không cứu. Vậy mà cứ đi đi, ta sẽ từ từ g.i.ế.c sạch hết cả thôn này, sau đó để lại mày sống với sự hối hận này. Hahaha!
Sương bừng tỉnh giấc lúc nửa đêm, nó sợ đến mồ hôi nhễ nhại. Câu cuối cùng mà người phụ nữ đó nói lúc ở bờ sông không hề có. Nhưng sau lần Sương cố gắng cứu người đàn ông kia thì bây giờ lại có. Phải chăng đây là lời cảnh cáo của người phụ nữ kia dành cho nó?
Sương nhìn sang bên cạnh thấy Nhàn vẫn đang say ngủ, nó rón rén trèo qua người Nhàn rồi xuống giường. Chiếc gương cũ kĩ kia ngự trên vách nhà như đang chờ đợi Sương. Sương thở nhanh, sợ sệt đi tới soi bóng. Những lần trước đây đều là bị khiển đi, nhưng lần này mọi việc Sương làm đều hoàn toàn tỉnh táo.
Soi gương, soi gương không bóng! Thứ xuất hiện trong gương chính là cảnh Âm phủ!
Sương đứng im lặng một lát rồi nói:
-Tôi phải làm gì?
Một lúc sau, trong gương xuất hiện một cái bóng. Bóng trong gương mặc áo dài trắng, cái bóng đứng quay lưng lại với Sương, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
-Hãy đem gương này đi gọi những vong hồn còn lại đến cho ta!