Soi Gương Không Bóng - 8
Cập nhật lúc: 2024-06-01 22:01:13
Lượt xem: 237
Không ai biết thực hư thế nào nhưng sau hai cái c.h.ế.t kì lạ và giọng điệu của thầy Trần lúc này, ai nấy đều thở dài. Hoài theo lời thầy Trần đem mảnh gương chôn xuống cùng mảnh hôm trước. Đặt ngọn đuốc bên cạnh, Hoài hì hục cầm xẻng đào đất. Rõ ràng lần trước anh đào rất dễ nhưng sao hôm nay lại như toàn là rễ cây vướng víu thế này?
Hoài bỏ cái xẻng xuống rồi cầm đuốc lên soi thì thấy dưới đất quả thật mọc toàn rễ cây chằn chịt. Quái lạ, xung quanh đây làm gì có cây cỏ gì. Hoài lấy tay bứt một nhánh rễ lên bóp bóp thì cảm giác nhầy nhụa, hoá ra không phải rễ cây mà là rêu. Hoài hít sâu một hơi rồi tiếp tục công việc. Một lát sau thì việc cũng đã làm xong, lúc này anh nghe thấy có tiếng rục rịch phía sau lưng mình, Hoài cầm đuốc soi nhưng không thấy ai. Gió cũng hơi lớn làm ngọn lửa cứ cháy xiêu vẹo, Hoài không muốn nán lại đây thêm, anh mau chóng cầm đuốc đi về nhà.
Hoài vừa mới đi khuất thì bà Lý đã từ dưới bờ ruộng trèo lên. Trông hành động của bà lúc này quả thật không giống với dáng vẻ già cỗi của bà bình thường. Cũng phải, bà chỉ tầm bảy mươi tuổi thôi mà, nào có già cỗi đến thế. Bà Lý cầm theo một con d.a.o nhỏ, sau khi ngó trước ngó sau thì bắt đầu đào đất. Có vẻ như bà phải vất vả một lúc lâu mới có thể đào tới mới gương.
Thế nhưng không biết bà đã nhìn thấy gì từ dưới cái lỗ mà sắc mặt bà cho dù trong đêm tối vẫn nhìn ra là rất tệ. Sau khi nhìn đủ, bà vội dùng hai tay lấp đất lại thì bị ai đó vịn vào vai mình. Bà Lý té ra đất hét lên trong sợ hãi, khi biết người vỗ vai mình là Hoài thì bà liên tục vuốt n.g.ự.c thở dốc. Hoài vốn đã đi gần đến nhà lại nhớ ra đã quên cái xẻng đào đất, anh quay lại tìm xẻng đúng lúc gặp kẻ đang thập thò ngay đó.
-Bà Lý, bà đang làm gì ở đây vậy?
Hoài nhìn xuống đống đất vẫn còn vươn vãi rồi lại nhìn hai tay đầy đất bùn của bà Lý. Bà Lý vội vàng phủi hai tay rồi cầm con d.a.o bẽn lẽn đứng dậy muốn trốn đi thì bị Hoài bắt lại. Bà Lý lách dưới cánh tay Hoài rồi thục mạng bỏ chạy. Hoài đuổi theo, nói to:
-Con gái tôi đang bị thứ gì đó ám. Nếu bà biết điều gì làm ơn nói với tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/soi-guong-khong-bong/8.html.]
-Tôi không biết, tôi không biết gì hết!
Giọng bà Lý vang ở phía xa xa, Hoài không đuổi theo nữa, anh cầm theo cái xẻng rảo bước về nhà.
Sương rất nhát gan, nó nghe thấy đám tang gần nhà thì không dám ra khỏi nhà. Dường như nó đã quên tất cả những thứ kì quặc mà nó làm. Hoài không dám ra ngoài sông đi câu, anh cũng không tha thiết đến phụ đám tang mà ở trong nhà trông chừng Sương. Thế nhưng không hiểu sao đến ngày thứ 2 thì Sương đi đâu mất.
Ở đám tang, một người đàn ông đã suýt bị Sương hù c.h.ế.t khi thấy nó đứng cạnh quan tài chỗ đốt vàng mã, trên tay còn cầm theo một chiếc gương cũ kĩ và dơ bẩn. Sau khi người đó hết giật mình, anh ta đi tới nạt nộ và hung bạo kéo Sương ném ra ngoài. Nhưng với vóc dáng nhỏ xíu đó của Sương lại không thể kéo nổi. Người đàn ông đó bị kéo ngược lại, mặt anh ta chạm gần đến chiếc gương, sau đó anh ta bỗng dưng bỏ chạy.
Vừa chạy vừa hét gần như phát điên khiến người ở đám tang phải chạy theo anh ta. Anh ta điên cuồng ôm mặt gào thét rồi gọi tên Sương. Người ta xung quanh tìm kiếm thì thấy Sương đang đi lững thững hướng về bờ sông. Vừa đuổi theo Sương không được mấy bước thì bọn họ đã phải quay trở lại chỉ vì tiếng hét thảm thương của anh ta. Sau tiếng hét đó, anh ta đã ngã xuống và chết, xác thịt nhanh chóng sình trương nứt nẻ hệt như hai người kia. Mảnh gương vỡ thứ ba xuất hiện bên cạnh xác chết.
Trong đám người có một người đàn ông trung niên ngoái nhìn theo bóng Sương, ông ta chắc chắn đã nghe thấy Sương nói một câu:
-Mảnh gương thứ ba, rơi vào nhà ai?