Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SÓI SONG SINH - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-05-14 00:27:04
Lượt xem: 3,530

3.

Tôi ngồi trong phòng khách suốt một đêm.

Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào, tôi theo bản năng né tránh.

Khi tôi chui vào căn phòng tối tăm của mình, thì tôi mới cảm thấy yên lòng đôi chút.

Nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Nhịp sinh hoạt đảo lộn khiến tôi tỉnh dậy với cái đầu trống rỗng.

Chốc lát mơ hồ lại bị nỗi mặc cảm và cô đơn vô tận bao phủ.

Tôi mở cửa, lúc này mới phát hiện trời đã tối.

Lạc Bắc đã ra ngoài, nhưng khắp phòng vẫn vương vấn hơi thở của anh ấy .

Tôi tùy tiện ăn xong bát mỳ, dọn dẹp hết mọi thứ trong phòng mà bản thân sở hữu.

Kỳ thực, cũng chẳng có bao nhiêu đồ của tôi.

Sau khi tôi đỗ đại học năm mười tám tuổi, tôi liền trốn khỏi nhà, lo sợ bố mẹ tôi không đối xử tốt với Lạc Bắc nên cũng đưa anh ấy đi cùng.

Lạc Bắc luôn giữ thái độ như vậy, không nhận cũng không chối.

Tất nhiên là không thể nói vậy hoàn toàn, anh ấy sẽ từ chối tôi chạm vào người anh , ôm anh ấy .

Những khi tôi túng thiếu nhất, chỉ thuê được một căn phòng, anh ấy chấp nhận ngủ giường, tôi ngủ sô pha.

Vì chiều cao một mét chín mấy của Lạc Bắc ra vào căn hộ cho thuê nhỏ bé cứ vướng đầu, tôi đành phải ngày đêm kiếm tiền mua một căn hộ ba phòng ngủ.

Tôi nghĩ rằng tôi chỉ còn lại Lạc Bắc, tuy rằng anh ấy có chút lạnh nhạt, nhưng dù sao cũng mãi là chú sói nhỏ tôi đón về.

Tình yêu là thứ luôn khiến người ta cảm thấy thiếu nợ, cho nên tôi đã mua tặng rất nhiều thứ cho anh .

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc anh ấy không muốn thứ tình cảm này.

Tôi quyết định sẽ thành toàn cho anh ấy .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/soi-song-sinh/chuong-3.html.]

Đóng gói hành lý, tôi đeo khẩu trang thật chặt rồi rời khỏi căn nhà của tôi và Lạc Bắc.

Đèn đường sáng trưng, tôi tùy ý dừng xe bên vệ đường, xuống xe, lang thang vô định.

Tôi thích đi dạo, Lạc Bắc cũng thích đi dạo, nhưng anh ấy không thích đi cùng tôi. Chỉ có khi chị họ đưa Lạc Nam đi thì anh ấy mới chịu đi cùng tôi.

Lẽ ra tôi nên phát hiện ra từ sớm hơn.

Bình thường đuôi của Lạc Bắc luôn cụp xuống, nhưng vào lúc đó lại phấn khích ngo ngoe liên tục.

Tôi còn nghĩ là do anh ấy nhớ Lạc Nam quá.

Một tiếng còi xe kéo tôi trở về từ kí ức.

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy những thú nhân khác đến đón chủ của mình.

Là sự ấm áp mà tôi chưa từng cảm nhận được.

Tôi chỉ có một mình đứng ở đây, như một chú hề đang xem xiếc biểu diễn.

Sáng ngày hôm sau, khi nhân viên lần thứ ba xác nhận xem tôi có muốn hủy bỏ quan hệ với Lạc Bắc không, tôi vẫn gật đầu.

Con người đơn phương hủy bỏ quan hệ nuôi dưỡng với thú nhân cần phải bồi thường về mặt kinh tế, tôi để lại căn hộ ba phòng ngủ nhỏ đó cho anh ấy.

Cô nhân viên văn phòng đưa "Giấy chứng nhận hủy bỏ quan hệ" cho tôi và hỏi thêm một câu: "Liễu tiểu thư, vậy tờ này của ngài Lạc cô sẽ tự đưa cho ngài ấy hay cần chúng tôi chuyển giao".

Tôi lấy ra lá thư đã viết đi viết lại cả đêm: "Các cô chuyển giao cho đi, làm phiền các cô mang thêm tờ này cho anh ấy nữa".

Trong thư chỉ có hai câu:

"Xin lỗi Lạc Bắc, đã không được sự đồng ý của anh mà đem anh đi rồi.

Vì vậy, lần này em muốn trả tự do lại cho anh ".

Tôi bước ra khỏi Sở thú nhân, lái xe rời khỏi thành phố này.

Cuộc sống mới của tôi phải là ở một nơi hướng ra biển, chờ đợi xuân về hoa nở.

 

Loading...