Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sơn hải bất tương bình - Chương 10 - Hoàn toàn văn

Cập nhật lúc: 2024-10-29 22:27:22
Lượt xem: 337

Đêm khuya, tôi nhận được một cuộc gọi từ Đỗ Thanh Hành, người đàn ông bên kia điện thoại, lại đang khóc run rẩy. 

“Giang Tri, cậu đang ở đâu, cậu đến gặp Lục Cảnh một lần được không? Anh ấy đang trong phòng cấp cứu, trong miệng chỉ gọi tên cậu.” 

“Sao anh ấy lại ở trong phòng cấp cứu?” 

“Cậu qua đây trước đã, đừng trì hoãn thời gian nữa, bác sĩ nói anh ấy có thể mất dấu hiệu sự sống bất cứ lúc nào.” 

“Coi như tớ xin cậu, được không, cậu qua đây, tớ sẽ quỳ xuống với cậu.” 

Tôi xuống lầu, Đỗ Thanh Hành đã cho người lái xe đến dưới nhà. 

Xe lao nhanh đến bệnh viện. 

Trên xe, tôi hỏi thư ký của Đỗ Thanh Hành. 

Đại khái là, Lục Cảnh bị Nghiêm Thị trả thù, một chiếc xe lớn của đối phương đã trực tiếp đè lên xe của anh ấy trên đường về nhà. 

Tài xế t.ử v.ong tại chỗ. 

Lục Cảnh còn sót lại chút hơi thở, được đưa khẩn cấp đến bệnh viện.

34. 

Tôi đến bệnh viện. 

Người nhà Lục Cảnh đều có mặt, ngay cả anh trai Lục Cảnh, người đã mất trí, cũng ngồi ngơ ngẩn ở cửa phòng cấp cứu. 

Tôi nhìn phòng phẫu thuật sáng đèn đỏ, vết m.á.u dưới đất vẫn chưa được lau chùi. 

Tim đập thình thịch. 

Cửa phòng phẫu thuật bỗng mở ra. 

“Người đến chưa?” 

“Đến rồi, đến rồi, bác sĩ.” 

Tôi bị đẩy vào. 

Bác sĩ đưa bàn tay vẫn còn nhuốm m.á.u của mình, kéo tôi vào, đẩy tôi đến bên giường bệnh đầy m.áu. 

Tôi chỉ thấy đôi môi của anh ấy, khẽ động đậy. 

Gọi tên. 

“Tri Tri.” 

Nhưng vừa động đậy, m.á.u lại phun ra. 

Tôi nắm lấy tay anh: “Lục Cảnh.” 

Bàn tay anh cử động, cố gắng nắm lấy tôi thật chặt, nhưng dù thế nào cũng không thể khép được bàn tay. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/son-hai-bat-tuong-binh/chuong-10-hoan-toan-van.html.]

Nước mắt tôi rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay anh. 

Bị m.á.u bao quanh, anh bỗng cười khẽ. 

Nhưng bàn tay cố gắng nắm lấy tôi, từng chút từng chút, từ từ buông lơi ra. 

Bên tai, là tiếng kêu chói tai của máy móc.

35.

Gần sáng. 

Trong hành lang bệnh viện lạnh lẽo, Đỗ Thanh Hành bước tới, đưa cho tôi một túi tài liệu. 

Là của Lục Cảnh, chỉ là giờ đã nhàu nhĩ, dính bùn và cả máu. 

Tôi run rẩy mở ra, ngoài mấy tấm thẻ, tôi còn thấy bức ảnh trên thẻ sinh viên hồi đại học của mình. 

“Anh ấy không phản bội cậu, anh ấy không hề chạm vào Sầm Nguyệt, tất cả chỉ là một màn kịch che mắt, anh ấy làm vậy, chỉ để cậu không trở thành điểm yếu của anh ấy, anh ấy sợ cậu sẽ gặp kết cục giống người phụ nữ mà anh trai anh ấy từng yêu.” 

Tôi ôm chặt túi, cúi người xuống. 

Không thể kiềm chế được mà run rẩy.

36. 

Hai năm sau. 

Hà Thanh đã thăng tiến trở thành giáo sư trẻ nhất của bệnh viện số ba. 

Nghe nói, những cô gái theo đuổi anh ấy có thể xếp thành một vòng sân vận động.   

Còn tôi, vẫn ngày ngày đi làm ở tòa soạn báo. 

Đồng nghiệp đi ngang qua, gọi tôi một tiếng. 

“Tan làm rồi, Tiểu Giang.” 

“Ừ, tôi xong ngay đây.” 

“Phải nhanh lên đấy nhé, anh chàng kia đã đúng giờ chờ em ở cửa rồi.” 

“Đúng đấy, đợi suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày, đúng là ngày xưa có hòn vọng phu, giờ có hòn vọng thê.” 

“Không thể tính là vọng thê đâu, Tiểu Giang có nói sẽ phát kẹo mừng đâu, nhiều lắm chỉ là người theo đuổi Tiểu Giang thôi.” 

Tôi giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục vẽ nốt bức tranh đang dở trên tay. 

Nửa tiếng sau, hoàn thành công việc, tôi bước ra ngoài. 

Mới phát hiện bên ngoài đang có tuyết rơi. 

Còn tên ngốc đó, lại đứng trong tuyết như vậy mà cười ngốc nhìn tôi. 

Hoàn toàn văn.

Loading...