Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SƠN THẦN CƯỚI VỢ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-03 09:44:05
Lượt xem: 176

9.

Sự xuất hiện của Trần Linh và Sở Bân rõ ràng đã phá vỡ kế hoạch của bọn chúng. 

 

Họ nhìn nhau, cực kỳ ăn ý mà trốn vào trong miếu. 

 

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Trần Linh, nhưng tín hiệu c.h.ế.t tiệt vẫn chưa được khôi phục! 

 

Tôi nhìn Sở Bân và Trần Linh bước vào trong miếu, mấy người đó rục rịch muốn động thủ. 

 

Đừng vào! 

 

Tôi đang định lên tiếng thì bị Phong Lan chặn miệng lại.

 

Vào thời khắc mấu chốt, Sở Bân ngăn Trần Linh lại: “Đợi đã, em gái, đứng ở phía sau anh.” 

 

“Ồ.” Con bé không biết tại sao, nhưng vẫn làm như lời cậu ấy nói.

 

Còn bé giơ đèn pin lên, cẩn thận đi theo sau Sở Bân. 

 

Giây tiếp theo, tôi đoán Sở Bân có thể đã nhận ra điều gì đó không ổn nên kéo em gái tôi quay người bỏ chạy. 

 

"Anh trai em không có ở bên trong, đi thôi!" 

 

Cậu ấy hành động quá nhanh, đến mức nhóm người kia chưa kịp phản ứng, chờ bọn hắn đuổi ra tới Sở Bân đã cùng em gái tôi chạy ra xa mười mét. 

 

Tôi đẩy Phong Lan, anh ta buông tôi ra: “Chúng ta đi theo, đừng rút dây động rừng.” 

 

Khi tôi trèo lên, không biết là do tôi ngồi xổm quá lâu hay là do bị ảnh hưởng bởi thuốc, tay chân tôi trở nên yếu ớt, tôi ngã xuống đất. 

 

“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, không cần tặng quà lớn như vậy cho tôi đâu.” Phong Lan nửa quỳ trước mặt tôi kéo tôi dậy. 

 

Anh ta nói đùa: “Nhìn xem, chúng ta giống như đang bái đường phải không?” 

 

Ánh trăng, ánh nến ở phía sau anh ta, nhưng tôi không ngờ lại phát hiện ra… trên mặt đất không có bóng dáng của Phong Lan. 

 

Tôi nuốt khan: “Lúc này đừng đùa.” 

 

Tôi mặc kệ đầu gối đang đau nhức của mình mà loạng choạng đuổi theo. 

 

Không biết mình sợ Phong Lan hơn hay vì muốn đuổi kịp em gái mình, nhưng tôi lao ra đã muộn một bước. 

 

Những người đó đã đ.ấ.m đá Sở Bân và chửi bới. 

 

"Mày giả làm anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng lại rơi vào tay bọn tao! Tao cho mày chạy! Tao cho mày chạy!" 

 

Sở Bân vừa phải bảo vệ Trần Linh, vừa chống cự, có một chút bị áp đảo. 

 

Tôi lo lắng muốn lao về phía trước. 

 

Phong Lan lại ngăn tôi lại: “Tôi có cách đối phó với bọn chúng, tôi cũng có thể giúp anh bắt hết bọn chúng.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/son-than-cuoi-vo/chuong-6.html.]

Lúc này tôi mới nhận ra tay anh ấy rất lạnh khi nắm vào. 

 

Tôi không khỏi run rẩy, hỏi anh: “Anh có thể làm gì?” 

 

Phong Lan chỉ vào bàn thờ: “Hãy thắp hương cho tôi.”

 

“Cái gì?” 

 

Lúc này dâng hương? 

 

Phong Lan lấy ngón tay của mình gõ vào trán tôi. 

 

Thật kỳ lạ, sau khi bị anh ta làm như vậy, tôi lại mở mắt ra và thấy trong không trung có một sợi chỉ vàng mờ nhạt, nối liền trái tim hai chúng tôi với nhau. 

 

Về phần Phong Lan trước mặt tôi, ánh sáng vàng khắp cơ thể anh ấy càng nhạt hơn, như thể anh ấy sẽ tiêu tan trong giây lát. 

 

Anh ấy nói: "Anh có thể thấy đấy, tôi không phải là người bình thường." 

 

Tôi không nghĩ anh ấy lại thành thật: "Như anh thấy, đây là sợi dây của Nguyệt Lão. Mà tôi chính là đối tượng minh hôn của anh Sơn Thần Phong Lan." 

 

Tôi thừa nhận, lời nói của anh ấy khiến tôi cảm thấy bối rối. Nhưng hoàn cảnh của em gái và bạn tôi ở xa khiến tôi không đợi được anh ấy giải thích, liền ngắt lời anh ấy: 

 

“Dâng hương chứ gì, được, nhưng anh phải giúp tôi.”

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Phong Lan sửng sốt một chút rồi nghiêm túc gật đầu. 

 

Ở đằng kia, nhóm người đó đã phát hiện ra tôi và đang tiến về phía tôi. 

 

"Ồ, hắn kỳ thật cũng ở đây, hai anh em đều ở đây, đi mòn giày sắt không tìm được, đến khi tìm thấy chả tốn công." 

 

Sở Bân tức giận hét lên: "Đồ tiểu tử thúi, còn không chạy nhanh đi, cậu còn ở đó cùng người khác đong đưa cái gì." 

 

"Cậu đó, yêu đương gì đó có thể nhìn hoàn cảnh một chút không?" 

 

Tôi thực hối hận đã nói cho Sở Bân về xu hướng tính dục của mình, người này ở ngoài thật không biết giữ miệng gì cả.  

 

Tôi không biết phải nói gì. Con mắt nào thấy tôi đong đưa! 

 

Tôi vội vàng rút ra ba nén hương, nhưng ngọn nến đỏ đã gần tàn, một chút lửa chắc cũng không đủ thắp ba nén hương! 

 

Cố lên, cố lên, cố lên! 

 

Nhanh lên, nhanh lên! 

 

Tôi lo lắng quan sát, cuối cùng khi những người đàn ông đó cách tôi gần hai mét, nén hương được thắp lên và ngọn nến đỏ vụt vụt tắt. 

 

Tôi dùng tốc độ của đôi tay mà tôi đã độc thân hơn 20 năm, nhanh chóng cúi lạy rồi cắm ba nén hương vào bàn thờ trước khi người đàn ông bắt được tôi. 

 

Chút lửa duy nhất vụt tắt, ánh trăng ẩn dưới mây đen. 

 

Khung cảnh tối tăm và im lặng, không có một âm thanh nào.

 

Loading...