Sống lại cùng muội muội hoán đổi hôn ước - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-25 16:13:37
Lượt xem: 15
Khi ta bước vào, vừa lúc bà bà vừa mới thức giấc.
Ma ma lập tức đặt chậu nước vào trong tay ta:
“Vương phi, mau hầu hạ lão Vương phi lau mặt.”
Ta cầm lấy cái chậu, liếc nhìn bà bà, khóe miệng nở nụ cười ‘thân thiện’:
“Mẫu thân, xung quanh người lắm người hầu kẻ hạ như vậy, nhưng chẳng người nào hữu dụng cả. Tới việc lau mặt cho người còn không làm được. Không bằng để con dâu thay hết chúng đi.”
“Ý ngươi là gì! Bọn chúng là đang dạy ngươi cách phụng dưỡng bà bà, không phải là bọn chúng không biết làm.” Lão Vương phi trừng mắt nhìn ta.
Ta thốt lên: “Ồ!”
“Nhưng trước khi thành thân, mẫu thân con chỉ dạy con cách chăm sóc phu quân của mình, cách quản lý tài sản riêng ra sao. Chứ chưa bao giờ dạy con cách làm nô tì, cách hầu hạ kẻ khác như thế nào cả.”
“Ngang ngược! Càn rỡ! Ngươi không biết làm?! Trong phủ này có rất nhiều quy củ, cứ từ từ mà học!”
Vẻ mặt lão Vương phi đen sì, tức giận nói:
“Học hành chăm chỉ, nếu không học được, cũng đừng trách ta không khách khí!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-cung-muoi-muoi-hoan-doi-hon-uoc/chuong-12.html.]
“Vâng thưa mẫu thân, con rất nghe lời mà.”
Sắc mặt bà bà dịu đi một chút, sai hạ nhân bên cạnh mặc quần áo giúp mình.
Bà ta vừa thay xong, thì bỗng dưng ta bị trượt chân. Chậu nước trên tay cứ thế đổ thẳng lên người bà bà.
“Ahhh!!”
“Tạ Muội Đường, ngươi căn bản muốn ch-ếc đúng không?!” Bà bà hét lên, cả căn phòng trở nên hỗn loạn.
“Ôi chao! Con xin lỗi! Mẫu thân ơi, con bất cẩn quá! Người nhìn đi, con dâu đã nói là con không học được những việc nha hoàn chuyên làm rồi mà. Người còn không tin con. Ôi, làm sao bây giờ!” Ta lo lắng nói với bà bà.
Bà bà tức giận tới mức toàn thân run rẩy:
“Gấm Tứ Xuyên, đây là gấm Tứ Xuyên, vật phẩm do Hoàng đế ban tặng đấy…!”
Mỗi tấc gấm đều được dệt thành từ vàng, giá trị liên thành. Để làm nên nó đương nhiên là sẽ tốn rất nhiều tiền tài cùng nhân lực. Hỏi sao lão Vương phi lại không đau lòng.
“Quý giá quá!” Ta thở dài.
Bà ta sao xứng với thứ quý giá như vậy?