Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 101
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:32:08
Lượt xem: 186
“Một mẫu đất ba bốn ngàn cân, dân chúng trồng một mẫu, đủ cho cả nhà ăn hơn nửa mùa đông cùng với nuôi hai con heo rồi.” Kiếp trước Lâm Hàn nghe một chiến hữu nói qua, khi còn bé trong nhà hắn trồng khoai lang chính là vì nuôi heo: “Bệ hạ, giống khoai đỏ kia không kén chọn đất, ruộng đồng biên cương, thậm chí bên sườn núi đều có thể trồng.”
Thương Diệu hiểu rõ: “Nói đi nói lại vẫn là hy vọng trẫm nhanh chóng đem thứ kia đẩy ra phải không?”
“Còn chưa đầy ba tháng nữa là đến đầu xuân năm sau để ươm giống.” Lâm Hàn đương nhiên sốt ruột.
Thương Diệu: “Trẫm đã có tính toán.”
“Bệ hạ, dây khoai đỏ kia cũng có thể trồng.” Lâm Hàn càng muốn hỏi, ngươi có nhiều đất như vậy sao?
Hoàng trang rất lớn, nhưng phải trồng rất nhiều thứ. Đất trong vườn Phù Dung cũng có hạn, thật đúng là trồng không hết. Bởi vì Thương Diệu lưu lại bốn năm ngàn cân giống, mặc dù có một bộ phận bị hỏng, còn có thể còn lại ba ngàn cân.
“Phu nhân, đừng có vòng vo với bệ hạ nữa.” Sở Tu Viễn mở miệng nói.
Thương Diệu: “Nơi này không có người ngoài, muốn nói cái gì cứ nói thẳng là được.”
Mấy ngày trước thuế ngân của huyện Phượng Tường nộp lên, Lâm Hàn đối chiếu một chút, so với nàng tính toán ít hơn hai thành. Lâm Hàn hỏi tiểu lại đưa thuế ngân, mới biết rất nhiều người giao không được.
Lâm Hàn cũng hoài nghi bị quan lại địa phương tham ô, nhưng dân chúng nghèo cũng là sự thật. Quan lại thì nàng có thể phái người đi điều tra, nếu không bị tham ô, sang năm sẽ chỉ ít hơn.
Lâm Hàn liền đem chủ ý đánh lên người Hoàng đế.
“Thiếp thân nguyện vì bệ hạ phân ưu.” Lâm Hàn cười nói.
Thương Diệu tức giận đến bật cười: “Phân ưu? Cũng mệt ngươi nói ra cho được. Nhà có ngươi chỉ có một chút đất như vậy, thực ấp của Tu Viễn cách kinh sư hơn trăm dặm, ngươi muốn nhiều như vậy thì trồng ở chỗ nào? Đừng có nói với ta là cho cha ngươi, ngươi thà cho heo ăn còn hơn là cho hắn.”
“Bệ hạ, thiếp thân muốn nói chính là huyện Phượng Tường. Nơi đó là quê hương của thiếp thân, thiếp thân không nỡ nhìn người nhà chịu khổ, cho nên muốn giúp bọn họ một phen.” Lâm Hàn nói.
Thương Diệu đặt chén xuống, nhìn chằm chằm Lâm Hàn: “Sở phu nhân, đây là ngày đầu tiên trẫm quen biết ngươi à?”
“Phu nhân, nói thật đi.” Sở Tu Viễn nói xong nháy mắt với nàng, không thể quá mức được.
Lâm Hàn: “Thiếp thân muốn đem mầm khoai đỏ còn dư chia cho dân chúng nghèo khổ không có cơm ăn, đến khi thu về thiếp thân muốn ba thành. Như vậy sang năm bọn họ có tiền nộp thuế, thiếp thân cũng không cần tự mình trồng nữa, có thể nói cả hai bên cùng có lợi, bệ hạ nghĩ sao?”
“Lời đều bị ngươi nói hết rồi, trẫm còn nói cái gì được nữa.” Nhiều năm liên tục chinh chiến, Thương Diệu thiếu tiền nhưng lại không thể không đánh, bởi vì một khi lùi bước, Hung Nô chỉ sẽ càng kiêu ngạo phách lối hơn. Thương Diệu đang lo không biết đi đâu lấy tiền để phòng ngự Hung Nô, Lâm Hàn liền có chủ ý như vậy, hắn có muốn không đồng ý cũng không được.
Chỉ cần có tiền, Lâm Hàn có thể không thèm để ý đến khuôn mặt lạnh lùng của Thương Diệu: “Bệ hạ, tháng hai năm sau khi ươm mầm, thiếp thân có thể dành thời gian chỉ điểm một hai.”
“Không cần!” Thương Diệu nói: “Trẫm bên kia không thiếu người hiểu chuyện làm nông.”
Lâm Hàn bật cười.
Thương Diệu bị nụ cười của nàng làm cho nổi da gà, quay phắt sang nhìn Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn lắc đầu, hắn cũng không biết Lâm Hàn cười cái gì.
Thương Diệu tìm Sở Mộc, Sở Mộc gắp một miếng thịt —— hắn chỉ biết ăn.
Thương Diệu trừng mắt nhìn hắn một cái, lần thứ hai quay về phía Lâm Hàn ở bên kia: “Sở phu nhân, mấy điểm cần lưu ý khi ươm giống mà ngươi đưa cho trẫm không đầy đủ à?”
“Đủ rồi.” Lâm Hàn nói: “Thiếp thân không dám lừa gạt bệ hạ.”
Thương Diệu: “Nếu sống được chín thành, trẫm thưởng ngươi bách kim.”
“Quân vô hí ngôn?” Lâm Hàn vội vàng hỏi.
Thương Diệu: “Quân vô hí ngôn!”
“Khi ươm cây giống, cây giống không thể trực tiếp đặt trong đất.” Lâm Hàn nói.
Thương Diệu đã xem qua cuốn sách những điểm cần chú ý khi ươm giống: “Ta biết, cần dùng đất tơi xốp.”
“Cái này thiếp thân có ghi, nhưng mà thiếp thân có quên một chút, khoai đó có phân trước sau, lúc ươm giống thì cây mầm mọc ra sẽ hướng xuống dưới đất.” Lâm Hàn nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-101.html.]
“Mấy ngày nay Thương Diệu thường xuyên ăn khoai đỏ, thật không chú ý tới khoai đỏ có phân chia trước sau trên dưới: “Sở phu nhân, ngươi cố ý quên viết à?”
Cái này thật sự là oan uổng cho Lâm Hàn.
“Bệ hạ, thiếp thân là người, người thì khó tránh khỏi có lúc sơ sẩy.” Lâm Hàn không đợi hắn mở miệng lại nói: “Nếu mà thiếp thân chu đáo, có khi ngài lại nghĩ người quá thận trọng như nữ nhân trước mặt này thật đáng sợ.”
Thương Diệu cười khẽ một tiếng, cúi đầu gắp một miếng sườn heo cho nhi tử hắn.
Lâm Hàn thấy thế, liền biết hắn không truy cứu nữa.
Vốn định cho Hoàng đế Thương Diệu một cái đùi heo sau, nhưng nàng vừa nghĩ phần móng của đùi heo đã bị cắt ra rồi, chỉ cho như vậy có vẻ hơi ít. Đang cân nhắc chưa biết nên cắt chỗ nào, thấy hắn thức thời như vậy, sau khi ăn xong Lâm Hàn lặng lẽ phân phó Hồng Lăng, cho Hoàng đế bệ hạ nửa con heo bao gồm cả nửa phiến xương sườn đã cắt ra.
Thương Diệu mang theo Thái tử ngồi lên xe hồi cung, càng nghĩ càng cảm thấy hắn lại bị Lâm Hàn lừa gạt. Nhưng mà, hắn vừa nghĩ trong chiếc xe ngựa lúc trước Thái tử ngồi có nửa con heo, lại ngại đi so đo với Lâm Hàn — việc này cứ tính như vậy.
Trở lại hoàng cung, đưa cho Hoàng hậu ba thành, những người khác trong hậu cung cùng mẫu thân thái hậu của hắn ba thành, còn lại hắn giữ lại cho mình, dù sao trời lạnh, có thể ăn dần dần cũng được.
Lâm Hàn cũng nghĩ như vậy, chỉ là trong nhà có sáu miệng ăn, trong đó có hai người sức ăn lớn, thế cho nên số sườn heo còn lại không đến ba ngày đã ăn sạch.
Trưa ngày mười lăm tháng mười hai, Lâm Hàn nhìn năm nam nhân trong nhà, đã ăn đến ợ lên ợ xuống rồi vẫn còn cố nhét vào miệng, nhịn không được mở miệng: “Các người có phải là bị ngốc không hả?”
“Nương, là ngài nói phải tranh thủ ăn lúc còn tươi mà.” Tiểu Sở Dương tiếp lời.
Sở Mộc gật đầu: “Lời này ta cũng nghe thấy.”
“Ta cũng không nói không còn tươi là bị hỏng rồi.” Lâm Hàn còn muốn đem sủi cảo đã gói mấy ngày trước nấu lên, thậm chí còn muốn đem hầm móng heo đã làm sạch trước đó, nhưng thấy cả đám bọn họ giống như chưa từng được ăn bao giờ, trong nháy mắt quyết định giữ lại ngày mai ăn. Nếu không buổi tối làm được bao nhiêu thì bọn họ ăn hết bấy nhiêu.
Sở Tu Viễn ăn no nê ợ một cái: “Bệ hạ đã phân phó vườn Phù Dung nuôi heo rồi, qua ít ngày nữa là chúng ta có thể ăn được thịt heo giống như đúc.”
“Vườn Phù Dung nuôi heo sao?!” Lâm Hàn khiếp sợ.
Sở Tu Viễn nhịn không được bật cười: “Nghĩ đi đâu thế hả? Nàng cho rằng nuôi heo trong vườn hoa à? Xây một cái chuồng heo ở chỗ nuôi ngựa, theo cách mà nàng nói, dùng cám lúa mì hoặc bã đậu để nuôi.”
Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm: “Chờ đã, vườn Phù Dung có chuồng ngựa à?”
“Có. Vườn Phù Dung rất lớn, bên trong nuôi nhốt rất nhiều súc vật, mỗi khi bệ hạ tâm tình không tốt liền đến vườn Phù Dung săn thú.” Sở Mộc tiếp lời.
Lâm Hàn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Còn mười ngày nữa là đến tết rồi, năm ngoái khoảng thời gian này Hàn vương đã xuất phát, còn năm nay hắn còn dám đến không?”
“Hàn vương?” Lâm Hàn nhảy quá nhanh, đại tướng quân ăn đến mơ hồ liền sửng sốt: “Hắn thì làm sao?”
Lâm Hàn: “Trở về làm bệ hạ buồn nôn.”
Sở Tu Viễn hiểu được, cẩn thận ngẫm lại: “Hẳn là không dám. Mấy ngày nay Thái hậu ru rú trong nhà, đệ đệ nhà mẹ đẻ bà ta bị sinh bệnh lâu như vậy, Thái hậu cũng không dám đi tìm bệ hạ, Hàn vương muốn về với bà ta thì bà ta cũng không dám để Hàn vương tới.”
“Tại sao thế cha?”Sở Dương tò mò hỏi.
Sở Tu Viễn không khỏi liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái.
“Thẩm thẩm cũng biết à?” Sở Mộc theo bản năng hỏi.
Lâm Hàn cười nói: “Không nhớ à? Ngày thiên điện cung Trường Nhạc bị sét đánh, ta ở điện Tiêu Phòng ấy. Nói đến cũng trùng hợp, ngày đó trời quang mây tạnh, mà cái ngày trong phủ chúng ta bị sét đánh cũng là trời quang mây tạnh, cũng có liên quan đến Hàn vương, có phải Hàn vương này không còn sống tốt được mấy ngày nữa không?” Nàng nhìn về phía Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn không biết nói gì, thanh danh Hàn vương đã thối đến vậy rồi, còn ước gì hắn c.h.ế.t sớm một chút, nên nói không hổ là phu nhân hắn sao.
“Hàn vương bụng dạ hẹp hòi, trải qua chuyện này cái gì cũng đều có thể.” Sở Tu Viễn ăn quá nhiều, lúc này chỉ muốn ngủ: “Ta đi chợp mắt một lát, muốn biết cái gì quay đầu lại nói sau.”
Sở Mộc vừa nghe được chữ “Ngủ”, nhịn không được ngáp một cái, đứng dậy cáo từ.
Sở Dương và Sở Ngọc ngược lại không buồn ngủ, nhưng so với chơi với đệ đệ, hai người bọn chúng càng thích chơi với nhau hơn. Hai huynh đệ liếc mắt ra hiệu cho nhau, không hẹn mà cùng đứng dậy đi tây sương phòng.
Trong nháy mắt, trong sảnh giữa chỉ còn lại Lâm Hàn cùng Đại Bảo Bảo.
Lâm Hàn tức giận đến bật cười: “Cả đám này, nếu truyền ra ngoài có thể làm người ta cười chết.”
“Người ta chỉ biết hâm mộ Đại tướng quân có vị phu nhân như ngài thôi.” Hồng Lăng cười nói: “Phu nhân, người vừa rồi nhắc tới Hàn vương hồi kinh chúc tết, nô tỳ cũng nhớ tới một chuyện, các phủ đều bắt đầu chuẩn bị lễ năm mới, chúng ta có cần phải chuẩn bị một chút hay không?”