Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:32:44
Lượt xem: 167
Lâm Hàn cười nói: “Từ đệ đệ của Sở tiệp dư biến thành đệ đệ của Hoàng Hậu, biến thành Đại tướng quân của triều ta. Chàng vẫn luôn thay đổi, trải qua nhiều chuyện, thái độ xử sự cũng sẽ thay đổi.
“Trước kia cảm thấy khá tốt là vì không có ai nói với chàng nơi này không chỉ là Sở gia mà còn là phủ Đại tướng quân, không phải nơi bọn họ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Cho dù là hảo bằng hữu lâu năm của chàng, tới cửa thăm viếng thì cũng nên cho hạ nhân tới đánh tiếng trước mới phải.”
Sở Tu Viễn bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
“Có phải tướng quân cảm thấy không cần thiết không? Đều là người quen mà.” Lâm Hàn nói: “Hiện giờ thiên hạ đều nói Hàn vương lòng dạ khó lường, ông trời cũng chướng mắt, sét đánh giữa trời quang vào ngay thiên điện hắn ta đã ở lúc còn nhỏ, dù Hàn vương đã không còn cách nào để đụng vào bệ hạ và ngài nhưng bệ hạ vẫn chưa triệu đám Thuần Quân trở về, những người bằng hữu đó của chàng có biết vì sao không?”
Sở Tu Viễn: “Bọn họ cho rằng Hàn vương tà tâm chưa dứt.”
“Bởi vì ngài là Đại tướng quân, không thể để xảy ra bất kì sơ suất gì.” Lâm Hàn nói, lại dừng một chút: “Hiện tại lại có nhiều nguyên nhân hơn, trong phủ chúng ta bây giờ trồng rất nhiều thứ. Nếu không có quy củ thì lại giống như trước kia thôi.”
Sở Tu Viễn biết —— điêu nô khi chủ.
“Có phải Đại tướng quân sợ bọn họ nói chàng lên cao rồi lại xa cách người cũ không?” Lâm Hàn lại hỏi: “Thật ra cũng có loại chuyện như vậy, người khác thay đổi nhưng bọn họ vẫn cứ ở đó, kiến thức hai bên không tương đồng, có tụ lại bàn luận cũng không tìm được điểm chung, làm sao có thể không xa cách.”
Sở Tu Viễn: “Xa cách là chuyện bình thường sao?”
“Đương nhiên.” Lâm Hàn cười nói: “Cũng có thể là không, nếu đối phương biết nghĩ cho chàng.” Suy tư một lát: “Ví dụ như ta, nếu hôm nay ta nhìn thấy ba hài tử ở chợ đông, sẽ không đuổi theo hỏi bọn nó cha chúng ở đâu. Thiên kim chi tử tọa bất thùy đường. Huống chi ngài còn là Đại tướng quân. Chợ đông nhiều người như vậy, sao có thể dễ dàng lộ diện.”
Sở Tu Viễn nhắc nhở Lâm Hàn: “Nếu bọn họ không xuất hiện thì ta và nàng đã ra đó rồi.”
“Nhưng mà đâu có ai quen mặt Thuần Quân, Xích Tiêu đâu.” Đám người Khương Thuần Quân là cấm vệ quân, rất ít khi về nhà, cũng hiếm khi đến chợ đông, đến cả thân thích trong nhà cũng chưa chắc nhận ra bọn họ, Lâm Hàn tất nhiên dám để Sở Tu Viễn qua đó: “Mấy hảo bằng hữu kia của chàng tối ngày đều lượn lờ ở chợ đông, bọn họ không gọi chàng là Đại tướng quân chỉ là đang khách sáo với chàng thôi, người quen biết bọn họ cũng sẽ đoán ra dù chàng không phải vương hầu khanh tước thì cũng là tam công cửu khanh.”
Sở Tu Viễn không còn gì để nói, thậm chí còn muốn cười: “Phu nhân, vi phu thụ giáo.”
“Ai thèm giáo huấn chàng.” Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn rồi xoay người đi ra ngoài
Sở Tu Viễn theo bản năng giữ chặt nàng.
“Lại làm sao vậy?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn thuận thế ôm người vào lòng: “Khoảng một tháng nữa là có thể thu hoạch khoai lang, nàng có đi không?”
“Vào thôn à?”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Khi bệ hạ tới đây vào hôm thu hoạch lúa mì, ta và nàng đã từng nhắc tới quê nhà còn rất nghèo, bệ hạ đã hỏi ta là nàng nói quá hay thật sự là vậy. Ta nói đó là sự thật nên bệ hạ cũng muốn tới xem.” Hắn dừng một chút: “Thái tử cũng đi.”
Lâm Hàn kinh ngạc há mồm: “Đều đi cả à?”
“Chỉ nói với bên ngoài là một vị hầu gia nào đó đi săn thôi.” Sở Tu Viễn nhớ lại kế hoạch của Thương Diệu: “Xa phu đều đổi thành cấm vệ. Mang theo mấy gia đinh nữa.” Lại ngưng một hồi: “Thật ra đã có nàng ở đó, cũng không cần nhiều người như vậy.”
Lâm Hàn cười nói: “Chàng đúng là coi trọng ta quá nha. Có từng nghe nói tới hai tay khó địch lại bốn tay chưa?” Sau đó lại nhỏ giọng: “Ta biết dùng lôi thuật nhưng mỗi lần cũng chỉ có thể phóng ra một tia, tốc độ cũng không nhanh bằng cung tiễn đâu, Đại tướng quân của ta.”
Sở Tu Viễn cười nói: “Một tia sét giữa trời quan là đủ rồi.”
“Vậy phải giải thích thế nào đây? Nói ta là thế ngoại cao nhân à? Ngài cảm thấy bệ hạ sẽ tin sao.” Lâm Hàn liếc mắt nhìn hắn, rồi tránh hắn như tránh ta.
Sở Tu Viễn lại nhích sang: “Không tin. Không có cao nhân nào yêu bạc như nàng.”
“Muốn luận bàn một chút không?” Lâm Hàn xoay người, xắn ống tay áo lên.
Sở Tu Viễn cười nói: “Được thôi.”
“Được à?” Lâm Hàn ngây ra một lúc, gan của nam nhân này to ra rồi sao.
Sở Tu Viễn: “Gần đây hơi lơ là việc tập luyện, lỡ đâu bệ hạ nhận ra, chắc chắn sẽ quở trách ta và nàng.”
Lâm Hàn buông ống tay áo: “Chúng ta đi thay y phục. Đúng rồi, Sở Mộc đâu?”
“Để hôm nào cho hắn tới quân doanh ở một tháng.” Sở Tu Viễn: “Lúc chúng ta đi đào khoai lại gọi hắn về.”
Qua buổi tối, tiểu hầu gia biết được việc này, lập tức muốn “luận bàn” với thúc phụ nhà hắn một phen. Nhưng mà hắn còn chưa kịp vào tư thế đã muốn bỏ cuộc. Chỉ vì thẩm thẩm nhà hắn muốn lên thay cho thúc phụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-117.html.]
Nhưng tiểu hầu gia nghĩ tới cảnh hắn phải ăn cơm tập thể một tháng, không có dưa hấu, dưa lê và dưa chuột, cũng không có sữa đậu nành, bánh quẩy cùng bánh bao thịt, càng không rau xào, nướng BBQ, thịt kho tàu, tiểu hầu gia hận không thể đến phần mộ của cha hắn gào khóc một phen, để cha hắn tới tìm thúc phụ tâm sự —— dù sao cũng là thúc thúc ruột mà, sao có thể đối xử với chất tử như vậy.
Tiếc rằng tiểu hầu gia không dám.
Hôm sau đã quẩy theo túi lớn túi nhỏ đến quân doanh, mãi đến đêm trước ngày mười lăm tháng tám mới trở về.
Lâm Hàn thấy hắn cũng rất có tinh thần, chỉ là vừa gầy vừa đen, sáng mười lăm tháng tám, nàng dặn dò người mua hàng mua thêm nhiều thịt dê và cá, lại sai đầu bếp g.i.ế.c hai con gà mái tơ.
Sở Mộc kinh ngạc: “Không để lại đẻ trứng sao?”
Tiểu Sở Dương nói tiếp: “Còn tới bảy tám con mà. Còn chưa tính số đang nuôi ở chuồng heo.”
Lâm Hàn gật đầu: “Mấy con đó cũng trưởng thành rồi. May mà nhà ta lớn, mấy lá cải bỏ đi vì bị sâu phá cũng đủ cho chúng ăn, nếu chỉ nuôi chúng bằng cám gạo hoặc bã đậu thì không có hiệu quả kinh tế.”
Sở Mộc vốn tưởng rằng trong phủ lại xảy ra chuyện, tâm tình thẩm thẩm hắn không tốt nên mới đòi g.i.ế.c đám gà mà mình nuôi, nghe thấy vậy hắn cũng yên tâm rồi: “Thẩm thẩm, bây giờ ngài là phu nhân Đại tướng quân.” Hắn ẩn ý nói.
“Ta có thể cầm binh đánh giặc không?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Mộc bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không thể.”
“Cho nên là phận nữ nhân trong nhà, ngoài chuyện quan tâm trong tới lương thực trong nhà có bao nhiêu, rau dưa giá cả thế nào thì ta có thể làm gì đây?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Mộc muốn phụ họa nhưng lại cảm thấy lấn cấn, nhưng hắn lại không nói được là chỗ nào không đúng.
Sở Tu Viễn thấy một màn như vậy, lắc đầu bật cười.
“Thúc phụ biết à?” Sở Mộc vội hỏi.
Sở Tu Viễn: “Bình thường mấy vị phu nhân của tam công cửu khanh sẽ làm gì?”
“Phẩm trà, ngắm hoa, đôi khi sẽ lên phố đi dạo và mua sắm.” Sở Mộc nói xong cũng đã nhận ra chỗ không thích hợp, phủ nhà bọn họ trừ tiền viện thì không có nơi nào trồng hoa có, tuy có trà nhưng cũng chỉ để tráng miệng sau khi ăn xong: “Thẩm thẩm, ngài thật sự rất đặc biệt.”
Lâm Hàn quay sang Sở Tu Viễn: “Chàng còn kiêm cả chức thái úy, phu nhân của chàng không phải là phu nhân của tam công cửu khanh sao? Bọn họ được ngắm hoa uống trà mà ta lại không được trồng rau trồng dưa sao?”
“Được chứ, ta đâu nói không được, ta chỉ là giải đáp nghi hoặc giúp Sở Mộc thôi.” Sở Tu Viễn vội nói.
Sở Mộc xuy một tiếng, cũng chẳng thèm vạch trần thúc phụ nhà hắn, thay vào đó lại sai nhà bếp chuẩn bị thêm cho hắn một phần sườn dê nướng.
Tuy Lâm Hàn từng nói phải tằn tiện, nhưng lúc cần tiêu xài thì cũng không keo kiệt, ăn thịt cá suốt bốn năm ngày mới thỏa mãn được cơn thèm ăn của Sở Mộc.
Nhưng mà chưa được hai ngày, Sở Tu Viễn đã nói với Lâm Hàn ngày hai mươi bốn tháng tám sẽ bắt đầu đi đào khoai.
Sở Dương và Sở Ngọc vừa vặn nghe được, hai huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Bọn con không đi!”
“Con đi.” Sở Đại Bảo Bảo lớn tiếng nói.
Sở Dương quay sang nhìn đệ đệ nhà mình, cười nói: “Phải tới nông thôn, phải ngồi xe ngựa, còn có ngỗng trắng.”
Tiểu hài nhi méo miệng sắp khóc: “Con không đi, nương… Con không đi…”
Lâm Hàn dở khóc dở cười: “Ngỗng trắng đã c.h.ế.t rồi.”
“Chết cũng không đi, không đi!” Tiểu hài nhi lớn tiếng nói.
Lâm Hàn thầm nhủ, cũng đâu phải ta bắt con đi, là con tự muốn đi mà. Nhưng giảng đạo lý với một hài nhi bốn tuổi sẽ khiến nàng hoa mắt chóng mặt mất: “Cưỡi ngựa cũng không đi à?”
“Cưỡi ngựa?” Tiểu hài nhi nghi hoặc: “Ngựa lớn?”
Lâm Hàn vốn không muốn mang nó đi nhưng đi tới đi lui cũng mất một ngày đường, nàng và Sở Tu Viễn đều không ở nhà, lỡ đâu nó khóc nháo, Sở Mộc có hù dọa cũng vô dụng. Cho nên Lâm Hàn mới không định để nó lại: “Chúng ta đều cưỡi ngựa. Để cha con ôm con.”
Tiểu hài nhi nghiêng đầu đánh giá cha nó, mặt lộ vẻ hoài nghi, cha nó có được không vậy.
Sở Tu Viễn rất muốn cho nó một cái tát: “Có đi hay không?”
“Nương ôm.” Tiểu hài nhi quyết đoán nhìn Lâm Hàn.