Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 149

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:40:34
Lượt xem: 141

Sở Nhị Bảo quấn chặt chăn, mở to hai mắt nói: “Con buồn ngủ lắm, đừng gọi con.”

Sở Tu Viễn túm lấy lỗ tai nhỏ của nó: “Đừng có mà cái tốt không học lại đi học mấy cái không tốt của Đại Bảo Bảo.”

“Con không có không tốt.” Đại Bảo Bảo cao giọng hét lên, quay sang nương nó: “Nương, cha lại nói xấu con rồi.”

Lâm Hàn: “Đó là cha không hiểu rõ con thôi. Con cởi giày ra, lên giường chơi với ca ca đi.”

Sở Ngọc lớn tiếng nói: “Nương, con muốn đi ngủ.”

“Được rồi, đừng giả vờ nữa, đứng dậy để cho cha con đi lên.” Lâm Hàn thấy Đại Bảo Bảo đã cởi giày ra, khom lưng bế nó lên.

Bàn chân nhỏ bé của cậu nhóc được sưởi ấm, không khỏi kinh ngạc: “Thật thoải mái, nương, mau đi lên đi.”

Lâm Hàn ngồi đến bên cạnh Sở Tu Viễn rồi kéo Sở Dương lên, một nhà sáu người đã toàn bộ đi lên đó ngồi. Lâm Hàn nhất thời cảm thấy nhàm chán, thiếu cái gì nhỉ. Suy đi nghĩ lại, có thêm đậu phộng hạt dưa ở đây nữa là hoàn hảo.

Đáng tiếc ở trong không gian của nàng, không tiện lấy ra. Lâm Hàn liền nói: “Không lừa gạt các con chứ?”

Ba hài tử đồng thời gật đầu.

Sở Mộc sờ đông sờ tây, chỗ nào cũng ấm cả, cũng hơi lo lắng một chút: “Thẩm thẩm, thứ này sẽ không nướng chúng ta chín luôn chứ?”

Ba hài tử không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Hàn, lo lắng không thôi.

Lâm Hàn cười nói: “Lúc gọi các ngươi tới đây bên trong đã không còn lửa nữa rồi, chờ than tàn hết thì cái giường này cũng lạnh, cũng vừa đến giờ dùng cơm chiều rồi.”

Sau bữa tối đi rửa mặt, sau đó ai về phòng nấy, cái giường này cũng không cần thiết nữa. Nghĩ đến đây, Sở Tu Viễn bội phục Lâm Hàn từ đáy lòng: “Phu nhân, may mà nàng không phải là nam nhi.” Bằng không hắn nào có đất dụng võ nữa.

Lâm Hàn gật đầu: “Đúng vậy. Nếu không chức Đại tướng quân chính là của ta rồi.”

Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.

Chỉ một chốc, tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, đều không hẹn mà cùng đánh giá Lâm Hàn, thiếu chút nữa không nói rõ, nói ngài mập ngài còn thở hổn hển.

Lâm Hàn nhướng mày: “Không tin sao? Nếu bệ hạ lại lệnh cho tướng quân xuất chinh, ta theo hắn cùng đi, Sở Mộc ở lại chiếu cố chúng nó.” Nhìn lướt qua ba hài tử, tầm mắt dừng lại trên người Đại Bảo Bảo.

Đại Bảo Bảo liên tục lắc đầu: “Con không cần Mộc ca, con muốn nương.” Nói xong liền nhào vào trong n.g.ự.c Lâm Hàn.

Sở Tu Viễn đưa tay ngăn cản nó: “Ngồi xuống! Để cho nương con nghỉ ngơi một chút.”

Đại Bảo Bảo ngẩn người: “Nương lại mệt mỏi à?”

“Không nghe nương con vừa nói, nàng phải đốt lửa sưởi giường à.” Sở Tu Viễn buông tay xuống, đập đập vào giường đất.

Đại Bảo Bảo thành thật, nhưng nó vẫn nhịn không được nói: “Con không muốn nương đi đánh giặc.”

Sở Dương tiếp lời: “Yên tâm, nương là nữ tử, đi đâu cũng không đi được.”

Đại Bảo Bảo quay sang nó, thực à?

Sở Ngọc cũng gật đầu theo, thật đấy!

Đại Bảo Bảo yên tâm, không khỏi lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Quá tốt rồi, nương không đi.”

Lâm Hàn thấy nó như vậy rất muốn chọc nó một chút nhưng lập tức nghĩ lại, mà ngồi không cũng nhàm chán, không bằng chọc mấy hài tử: “Đại Bảo, Nhị Bảo, ai nói với các con là nữ tử đi đâu cũng không được?”

Sở Dương suy nghĩ một chút, không ai nói cả: “Nữ tử chính là đi không được a.”

Lâm Hàn hiểu được, nó cho rằng trong quân đều là nam nhi, là bởi vì triều đình quy định nữ tử không được tòng quân. Nhưng mà, triều đình thật đúng là không có quy định này, Lâm Hàn đã tìm Hàn Mặc Dương tìm hiểu qua: “Đại Bảo, nếu nương thật sự đi, con có thể chiếu cố tốt hai đệ đệ sao?”

Sở Dương theo bản năng gật đầu, lập tức ngẫm lại không đúng: “Nương muốn tòng quân ạ?!”

“Nương muốn tòng quân!?” Sở Ngọc kinh hô.

Sở Tu Viễn đau đầu: “Nương con muốn đi cũng phải được bệ hạ đồng ý đã.”

Sở Mộc vui vẻ: “Tiện thể thay thế tên của ta luôn.” Nhìn về phía Lâm Hàn: “Thẩm thẩm, tên của ta cũng không phải là dễ dùng đâu. Ta từ khi tòng quân tới nay ba trận ba thắng, nếu ngài thất bại, tiểu Hầu gia ta coi như là kết thúc rồi.”

Thua nhẹ phạt gậy, thua nặng c.h.é.m đầu, nhẹ thì giáng chức làm thứ dân.

Lâm Hàn nghe ra ý tứ tiềm ẩn của hắn, cười nói: “Chỉ cần bệ hạ đồng ý, ta có thể kiếm cho ngươi ba ngàn hộ, thậm chí bốn ngàn hộ, cho ngươi trở thành vạn hộ hầu.”

Sở Mộc cười khẽ một tiếng, ôm quyền nói: “Vậy thì trước tiên tiểu chất xin đa tạ thẩm thẩm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-149.html.]

“Mộc ca, sao huynh lại đồng ý a.” Sở Dương kéo ống tay áo của hắn một chút, nhỏ giọng nói.

Sở Mộc cười nói: “Hung Nô vừa bị ta đánh lui, trước mắt không dám đến đâu, nương đệ chỉ là thuận miệng nói vậy thôi.”

Trong lòng Sở Tu Viễn khẽ nói, nàng không phải thuận miệng nói. Phát hiện Đại Bảo Bảo đang dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, Sở Tu Viễn sợ nó từ nay về sau ngày đêm dính lấy Lâm Hàn, dứt khoát hỏi: “Sắp tới trưa rồi phải không?”

Lâm Hàn không cho nha hoàn bà tử tiến vào, nghe vậy liền hướng ngoài cửa sổ gọi: “Hồng Lăng, canh giờ gì rồi?”

“Để nô tỳ đi xem một chút.”

Thanh âm của Hồng Lăng từ bên ngoài truyền vào.

Một lát sau, cửa bị đẩy ra, Hồng Lăng tiến vào: “Bẩm phu nhân, giờ Ngọ một khắc. Một lúc nữa thôi là có thể dùng bữa được rồi. Ăn ở chỗ này hay là về phòng chính ạ?”

Lâm Hàn còn chưa mở miệng, ba hài tử đồng thanh nói: “Ở chỗ này.”

Hồng Lăng vẫn nhìn Lâm Hàn, chờ nàng chỉ thị.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, Hồng Lăng lui ra ngoài, lệnh cho tiểu nha hoàn đem mấy bàn vuông thấp chuyển tới đây.

Mấy hài tử theo bản năng đứng lên, nhìn thấy mấy cái bàn vuông trên giường, Sở Dương quay sang phía Lâm Hàn: “Chúng ta ăn ở chỗ này thật ạ?”

Sở Tu Viễn bật cười: “Con đã nói vậy rồi, còn có thể đi đâu nữa. Hơn nữa, một trong những mục đích khi nương con làm cái này chính là để mùa đông ngồi ăn cơm.”

“Mục đích thứ hai thì sao?”

Sở Ngọc thuận miệng hỏi.

Sở Tu Viễn: “Ta xử lý công vụ, thứ ba là các con luyện chữ đọc sách.”

Mùa đông giá rét, ba hài tử chỉ muốn trốn trong chăn, mở mắt ra đều cảm thấy khí lạnh có thể từ trong mắt chui vào trong lòng, để cho bọn chúng luyện chữ quả thực là muốn mạng của bọn chúng.

Nhưng mà, hôm nay ngay cả Đại Bảo Bảo chỉ thích nghe chuyện xưa, ghét luyện chữ nhất cũng không khỏi đi theo các ca ca nói: “Được. “

Lâm Hàn tiếp tục hỏi: “Bắt đầu từ buổi chiều nhé?”

Ba hài tử đồng thời gật đầu.

Lâm Hàn đang muốn nói cái gì, thấy Hồng Lăng lại xuất hiện ở cửa: “Có phải đồ ăn xong rồi không? Bưng lên đi.”

Hồng Lăng hành lễ rồi lui ra.

Một lát sau, nha hoàn bà tử tiến vào, trước mặt mỗi người đặt một chén bánh mì nhỏ cắt thành miếng.

Sở Tu Viễn tò mò: “Đây là cái gì?”

“Buổi sáng chỉ lo ăn bánh xèo, không ai ăn bánh mì cả, mà làm nóng lại lại không ngon, ta liền bảo đầu bếp cắt thành dải xào trong chảo dầu. Không cho thêm ớt.” Câu cuối cùng là nói với mấy hài tử. Lâm Hàn lập tức bổ sung một câu: “Chỉ có một chút hành hoa cùng gia vị.”

Sở Dương gắp một cái bánh hai mặt vàng ruộm bỏ vào trong miệng, bên ngoài thơm giòn bên trong mềm mại, không giống bánh mì không men, hoặc là nói chỉ có hình dáng giống bánh mì không men nhưng linh hồn đã biến thành một thứ khác.

Về phần cái gì, Sở đại công tử còn nhỏ, kiến thức học thức có hạn, hình dung không nổi, chỉ cảm thấy ngon miệng.

“Nương, ngài rất biết cách ăn.” Sở Dương nuốt xuống liền nhịn không được nói.

Sở Tu Viễn lắc đầu: “Là do các con không biết cách ăn thôi.”

Sở Ngọc: “Cha biết ăn ạ?”

Sở Tu Viễn: “Ta cũng không nói ta biết.”

Sở Nhị Bảo choáng váng, sao cha nó có vẻ sợ như vậy?

Sở Mộc vỗ nhẹ một cái sau gáy nó: “Nương đệ ở chỗ này, cha đệ có muốn nói hắn cũng không dám nói. Đệ có bị ngốc không? Thế mà lại còn hỏi hắn.”

Sở Ngọc gật đầu: “Đệ ngốc.”

“Ăn cơm rồi mà còn không chặn nổi miệng ngươi à?” Sở Tu Viễn trừng mắt nhìn Sở Mộc.

Tiểu Hầu gia không dám nói nhảm, thành thành thật thật ăn no, đem công văn của hắn chuyển tới.

Lâm Hàn và Sở Ngọc ở một góc nghiên cứu công thức nấu ăn, Sở Dương cùng Đại Bảo Bảo cùng nhau luyện chữ, Sở Tu Viễn xử lý công văn của hắn, trong lúc nhất thời trong phòng yên lặng đến mức ngay cả một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, nhưng lại không ai cảm thấy nhàm chán hay thậm chí muốn ra ngoài chơi đùa, chỉ vì nơi này quá ấm áp.

Nhưng mà, hơn mười ngày sau, giường sưởi không còn là đồ vật độc quyền của Sở gia nữa.

Loading...