Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 154

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:24:24
Lượt xem: 127

Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, ta mà là nam nhi thì chàng đâu có cơ hội xuất hiện ở đây. Trên mặt thì lại lườm hắn một cái: “Là do chính chàng ngốc thì có. Chàng cũng không nghĩ xem, ta ở chỗ này ăn mặc không lo, chàng có bổng lộc cao còn có thực ấp, vậy ta cần nhiều vàng bạc đồ quý như vậy làm cái gì. Sống không dùng đến, c.h.ế.t không mang đi.”

Sở Tu Viễn há miệng, trong lòng tự nhủ, nàng cần tiền có thể nói với ta, làm gì mà phải lén lút. Lập tức nghĩ đến ngày hắn và Lâm Hàn bái đường, hắn muốn thân cận với Lâm Hàn một chút, suýt nữa bị nàng đá thành tàn tật, nếu bảo Lâm Hàn nói cho hắn biết đại sự đến bực này, chẳng những không có khả năng, còn có thể dọa người bỏ chạy.

Sở Tu Viễn đem lời nói nuốt trở về, hỏi ngược lại: “Khoai đỏ có sản lượng cao như vậy, nàng chỉ cho người ta một ít hoàng kim như thế có đủ không?”

Lâm Hàn không khỏi lẩm bẩm, người này sao mà dễ dàng tin người như vậy chứ.

Sở Tu Viễn cũng không muốn tin, thứ nhất là hắn chưa từng thấy quỷ thần, thứ hai là hắn không biết trên đời này còn có không gian tùy thân, càng không biết con người có kiếp trước, cũng chưa từng nghe nói đến chuyện tá thi hoàn hồn.

Giấc mộng kỳ lạ này cho dù không thể tưởng tượng nổi, cũng không phải là không có khả năng, dù sao hắn cũng không chỉ một lần nghe người ta nói về chuyện trong mộng ứng nghiệm. Cho nên phản ứng đầu tiên hắn khi nhìn thấy đậu phộng và hạt dưa không phải là thần tiên giá lâm mà là Lâm Hàn gặp “kỳ ngộ trong mộng”.

Sở Tu Viễn coi sự trầm mặc của Lâm Hàn là thừa nhận: “Không đủ à?”

“Đối với chúng ta mà nói kỳ lạ, đối với người ta mà nói có thể chỉ là một chút đồ ăn.” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Hẳn là đủ rồi. Ta chưa từng mơ thấy vàng bạc đồ quý giá gì cả, có lẽ chủ nhân bên kia là người coi tiền tài như cặn bã, sẽ không quan tâm ta cho nhiều hay ít.”

Sở Tu Viễn: “Nàng không mơ thấy, không phải là bởi vì nàng không nghĩ tới tiền bạc, chỉ nghĩ đến ăn thôi sao?”

Hô hấp Lâm Hàn cứng lại, nhấc chân muốn đạp hắn.

Sở Tu Viễn đoán trước được, đè chân nàng lại: “Việc này không thể…”

“Chàng không nói ta cũng biết. Bị bệ hạ phát hiện, hắn có thể nhốt ta trong tù mỗi ngày đều ép ta nằm mơ. “Lâm Hàn lườm Sở Tu Viễn một cái.

Sở Tu Viễn cười nói: “Bệ hạ sẽ không làm như vậy.” Mà sẽ lấy lợi ích ra dụ dỗ, để Lâm Hàn cam tâm tình nguyện cho hắn sử dụng: “Ta sợ truyền đến tai người hữu tâm.” Ví dụ như du hiệp lang thang: “Còn nữa, mấy năm tới đây nàng đừng có nghĩ đến ăn nữa, bằng không nàng lại trồng ra loại cây gì đó sản lượng cao cũng khó mà giải thích được với bệ hạ.”

Lâm Hàn lắc đầu: “Chàng có muốn cũng không có. Không đúng, hình như trồng hoa cũng có thể ăn được…”

“Ngừng!” Sở Tu Viễn cũng không muốn mỗi buổi tối phải thức dậy đối phó với du hiệp: “Nàng có thời gian nghĩ đến ăn còn không bằng suy nghĩ xem làm thế nào để lấy hạt bông vải ra. Ngàn lượng hoàng kim mà bệ hạ cho nàng đã bị nàng dùng hết một nửa rồi đấy.”

Lâm Hàn định nói chưa dùng, sau đó nghĩ lại nàng lừa Sở Tu Viễn rằng lấy đi một nửa hoàng kim trong đông sương phòng, mà một nửa đó lúc này đang ở trong không gian của nàng, không phải cũng là bị nàng dùng hết một nửa đó sao.

Lâm Hàn không phải không nghĩ tới đem hết tiền bỏ vào bên trong, lại lo lắng không gian đột nhiên biến mất, cho nên chẳng những không dám mà còn nếu có cơ hội liền đem cây trồng bên trong đem ra ngoài trồng, để tránh ngày nào đó không gian không còn nữa, nàng hối hận cũng không kịp.

Lâm Hàn ho nhẹ hai tiếng, che dấu sự chột dạ của mình: “Lúc ta lấy hạt bông đã nhìn thấy công cụ lấy hạt bông.” Thật ra là nhìn thấy trong sách: “Nhưng ta chỉ nhìn thoáng qua, có thể vẽ ra hình dạng đại khái nhưng không biết bên trong như thế nào. Thợ mộc ở trong phủ Sở Mộc không có bản vẽ làm không được, chàng có thể để thợ mộc trong cung thử xem được không?”

“Ta biết ngay mà.” Sở Tu Viễn nói.

Lâm Hàn đạp một cước vào chân hắn.

Sở Tu Viễn bất ngờ không kịp đề phòng, bịch một cái lăn xuống giường: “Lâm Hàn!”

“Đáng đời! Thấy ta gặp khó khăn như vậy vui lắm phải không?” Lâm Hàn nhảy xuống giường, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt nhìn hắn, xắn tay áo lên: “Không phục à? Đứng dậy!”

Sở Tu Viễn dùng sức nhảy bật dậy.

Lâm Hàn cả kinh há to miệng: “Đại tướng quân, ghê đấy, dám đánh lão bà?”

“Lão bà thì không, trái lại kẻ lừa đảo thì có một người.” Sở Tu Viễn xắn tay áo lên: “Hôm nay nếu ta không…” Nhìn thấy nắm đ.ấ.m đột nhiên vọt tới, Sở Tu Viễn liên tục lui về phía sau: “Mưu sát thân phu à?!”

“Phu nhân, Đại tướng quân, xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiếng nói lo lắng từ bên ngoài truyền vào.

Lâm Hàn cứng đờ, Sở Tu Viễn lại lui về phía sau hai bước, hướng về phía cửa sổ hô: “Không có việc gì. Ta với phu nhân đùa giỡn thôi.” Trừng mắt nhìn Lâm Hàn một cái. Lâm Hàn thu tay lại, trừng hắn một cái, hỏi người ngoài cửa sổ: “Canh giờ nào rồi?”

“Khởi bẩm phu nhân, giờ Mão một khắc.”

Giọng Hồng Lăng lại truyền vào, Lâm Hàn lại muốn “mưu sát thân phu”, người này thế mà lại nói với nàng hôm nay trời nhiều mây.

Đại tướng quân chỉ xuống giường, nói vọng ra ngoài: “Hai nén nhang sau lại đến.”

Lâm Hàn đang định hỏi giường bị gì à, nhìn thấy đậu phộng và hạt dưa trên chăn, sắc mặt đại biến, cuống quít đi tìm đồ đựng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-154.html.]

Sở Tu Viễn cầm lấy một vật trang trí - bình hoa, đưa cho nàng: “Cất trong này trước đã.”

“Mời chuột à?” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn muốn cười, bình thường thông minh, lúc này sao lại ngốc rồi: “Nàng nói những thứ này còn sống, không phải là muốn trồng sao?”

“Đúng vậy, chờ đã, làm sao chàng biết.” Nàng còn chưa nói mà.

Sở Tu Viễn: “Mùa xuân vạn vật sinh sôi, có thể trồng vạn vật, những thứ này của nàng cũng không ngoại lệ.”

Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn một cái: “Khoe khoang chàng hiểu biết nhiều à.”

Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, có nhiều hơn nữa cũng không cách nào so được với nàng. Lập tức nghĩ đến đám người Hồng Lăng sắp tiến vào: “Nàng vẫn nên nhanh chóng thu thập đi.” Ném hạt dưa vào trong bình hoa, Sở Tu Viễn đứng dậy kéo chăn đệm, đem thứ trên đệm giũ xuống đất.

Lâm Hàn nhíu mày: “Chậm thôi!”

“Hai nén nhang!” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng.

Lâm Hàn lập tức không để ý đến những thứ khác nữa, nhặt đậu phộng nhặt hạt dưa, đợi bình hoa đầy, cũng mệt mỏi ngồi trên mặt đất.

Sở Tu Viễn kéo nàng đứng lên, thấy hai má nàng đỏ bừng, không khỏi cười nói: “Hồng Lăng tiến vào nhất định cho rằng hai chúng ta đang làm cái gì.”

Lâm Hàn giẫm lên chân hắn một cái: “Chàng còn muốn làm cái gì nữa?”

Đại tướng quân đau đớn ôm chân nhảy nhót không dám nghĩ, chỉ hy vọng bọn nha hoàn nhanh đến.

Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Đại tướng quân không đợi Hồng Lăng mở miệng, liền nói: “Vào đi.” Đặt chân xuống, chậm rãi thở ra một hơi, cảm giác đau đớn giảm bớt đi một chút liền đi rửa mặt.

Lâm Hàn thấy thế rất muốn cười, nam nhân này còn biết diễn nữa à.

Sở Tu Viễn giống như có cảm giác, quay đầu lại, Lâm Hàn vội vàng giả bộ nghiêm túc. Nhưng mà, vẫn là chậm, Sở Tu Viễn nhìn thấy ý cười bên miệng nàng, không khỏi trừng mắt nhìn nàng một cái.

Hồng Lăng mở to hai mắt, Đại tướng quân ngủ chưa tỉnh sao? Lại dám trừng mắt với phu nhân nữa. Phản ứng đầu tiên của Hồng Lăng chính là nhìn nét mặt của Lâm Hàn, Lâm Hàn lơ đễnh, Hồng Lăng trong nháy mắt hiểu được —— nữ chủ nhân lại trêu chọc nam chủ nhân rồi.

Để tránh bị ảnh hưởng, Hồng Lăng giả vờ không biết gì hết, hầu hạ xong cho hai vị chủ tử liền mang theo tiểu nha hoàn lui ra, thẳng đến khi thức ăn dâng lên, nam nữ chủ nhân không rảnh để lải nhải nữa thì nàng ấy mới xuất hiện lần nữa.

Cơm nước xong, ba hài tử đi tiểu viện bên cạnh học, Sở Tu Viễn qua chỗ Sở Mộc để lấy bản vẽ mà trước đó Lâm Hàn đưa cho thợ mộc về, tiến cung tìm thợ thủ công. Mà Lâm Hàn thì trở về phòng ngủ, phân chia ra hạt dưa và đậu phộng.

Cuối tháng hai, thợ thủ công khéo léo trong cung đã làm ra được công cụ lấy hạt bông và bật bông mà Lâm Hàn cần, Lâm Hàn liền lệnh cho nô bộc lấy hạt bông, ngay sau đó ươm mầm.

Nàng lại cùng Sở Tu Viễn tranh thủ lúc mấy hài tử đi học trồng hạt dưa và đậu phộng xuống đất.

Sở dĩ phải giấu diếm mấy hài tử, không có nguyên nhân nào khác, chính là sợ Đại Bảo Bảo ăn vụng.

Ngày mười hai tháng ba, ngày hưu mộc, mùa đông lạnh lẽo đã đi xa, Sở Mộc tiến cung đón tiểu thái tử, Lâm Hàn thì thay áo ngắn vải thô thuận tiện cho mấy hài tử.

Sở Dương đã lớn, trở thành một tiểu tử choai choai nhìn xiêm y trên người, cau mày.

Lâm Hàn mặc xiêm y đàng hoàng cho Đại Bảo Bảo xong, quay đầu lại liền nhìn thấy một màn này: “Sao vậy? Đại công tử.”

Sở Dương: “Nương, chúng con đều biết “một hạt thóc vàng chín giọt mồ hôi”, mỗi ngày ăn bao nhiêu nấu bao nhiêu, tuyệt đối không lãng phí lương thực, liệu có thể…”

“Không thể!” Lâm Hàn lắc đầu cự tuyệt: “Hơn nữa, người bảo các con tự tay trồng bắp ngô không phải là ta mà là cha các con.”

Sở Ngọc không khỏi mở miệng: “Vậy nương nói một tiếng với Đại tướng quân là được.”

Lâm Hàn bật cười: “Đại tướng quân? Không sợ đại tướng quân coi các con là tiểu binh dưới tay hắn thao luyện à?”

Nhị công tử rất sợ, cho nên Nhị công tử dẫn đầu đi ra ngoài.

Sở Đại Bảo Bảo thấy nhị ca hắn sợ hãi như vậy, cười khanh khách nói: “Nương, con không sợ!”

“Vậy con đi khoa tay múa chân với cha con đi.” Lâm Hàn nói.

Loading...