Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 185
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:26:41
Lượt xem: 98
Quan Đông quá lạnh, một năm có gần một nửa thời gian là tuyết rơi, trong tiềm thức Sở Tu Viễn cho rằng bên kia ngoại trừ lúa mì vụ xuân ra thì không thể trồng được thứ gì nữa cả.
Sở Tu Viễn tính toán chu kỳ sinh trưởng của bắp ngô, mùa xuân trồng xuống đất, vừa vặn có thể thu hoạch vào mùa thu.
“Nếu mà trồng được thì cũng chỉ có thể trồng một ít thôi.” Sở Tu Viễn nhắc nhở hoàng đế tỷ phu của hắn.
Thương Diệu: “Trẫm không bắt bọn họ nộp thuế, một ít đó còn chưa đủ cho cả một nhà lớn nhỏ ăn sao?”
Dân chúng Quan Đông không cần nộp thuế, hàng năm còn phải cần triều đình tiếp tế nữa. Bọn họ có thể tự cung tự cấp, ngược lại giảm bớt không ít gánh nặng cho triều đình.
Sở Tu Viễn nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó: “Vi thần cáo lui.”
Trở lại trong phủ Sở Tu Viễn liền đi tìm Lâm Hàn.
Lâm Hàn nghe phu tử nói mấy kỹ năng cơ bản đã dạy gần như xong hết, vì thế sau khi buổi học đầu tiên kết thúc, Lâm Hàn liền bảo Đại Bảo Bảo đi ra ngoài, lại bảo phu tử đi ra hậu viện nhà bọn họ dạy Đại Bảo Bảo vẽ tranh, cũng chính là vẽ vật thật.
Lâm Hàn lo lắng Đại Bảo Bảo không chịu ngồi yên, lúc thì đi xem ngựa một hồi lại nhìn gà, cho nên liền ở bên cạnh để mắt tới nó.
Sở Tu Viễn đến hậu viện liền nhìn thấy Đại Bảo Bảo nghiêm túc vẽ, Lâm Hàn đứng ở phía sau nó nghiêm túc khen ngợi. Khen đến mức thằng nhóc vui như mở cờ trong bụng, tuyên bố muốn vẽ thêm mấy tấm nữa, Lâm Hàn lập tức im miệng.
Sở Tu Viễn lắc đầu bật cười, hồ ly giảo hoạt đến đâu cũng không đấu lại được thợ săn giỏi.
Để tránh quấy rầy thợ săn bày bẫy cùng với tiểu hồ ly vào bẫy, Sở Tu Viễn lặng lẽ lui đến tiền viện làm việc của mình. Thẳng đến khi nghe được tiếng của Sở Dương và Sở Ngọc, tiết học buổi sáng kết thúc, phu tử của Đại Bảo Bảo cũng nên về nhà, Sở Tu Viễn mới từ thư phòng đi ra.
Thấy Đại Bảo Bảo ôm cầu gọi Sở Dương và Sở Ngọc đi về phía trước, Sở Tu Viễn gọi Lâm Hàn đến phòng ngủ.
Lâm Hàn vào phòng liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì cả. Là bệ hạ bảo ta hỏi nàng xem mang bắp ngô đến Quan Đông trồng có được không?” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn nhất thời không nhớ ra được Quan Đông là nơi nào, thăm dò hỏi: “Đông Bắc à?”
Sở Tu Viễn khẽ gật đầu.
Lâm Hàn: “Có thể. Nhưng mà trồng bắp ngô ở bên kia, Bệ hạ cũng không ngại xa xôi à?”
“Dân chúng đều sắp c.h.ế.t đói rồi, bệ hạ nào còn so đo những thứ này.” Sở Tu Viễn nói thẳng.
Lâm Hàn nhíu mày: “Thu thuế ít lại không phải là được rồi sao?”
“Thuế? Dân chúng Quan Đông vẫn không cần nộp thuế, phu nhân không biết à?” Sở Tu Viễn rất nghi hoặc.
Lâm Hàn ngạc nhiên: “Không nộp thuế? Vậy làm sao lại còn c.h.ế.t đói chứ? Có phải là có thiên tai nhân họa gì không?”
“Không có.” Sở Tu Viễn xem như đã hiểu, phu nhân hắn ngoại trừ biết Quan Đông lạnh ra thì những thứ khác hoàn toàn không biết gì cả: “Bên kia có một số nơi đất ngập nước nhiều, đất có thể trồng hoa màu ít, năng suất lúa mì lại thấp, dân chúng hàng năm ăn không đủ no, bệ hạ mới muốn đem hạt ngô đưa qua, chuyển sang trồng ngô có sản lượng cao.”
Lâm Hàn càng nghi hoặc: “Quan Đông không phải là trồng lúa nước sao?” Kiếp trước nàng chỉ nghe nói gạo Đông Bắc, bột mì Trung Nguyên chứ chưa bao giờ nghe nói đến bột mì Đông Bắc cả: “Là ai bảo trồng lúa mì?”
Sở Tu Viễn chần chờ một lát, cho rằng mình nghe lầm, nhưng biểu tình của Lâm Hàn nói cho hắn biết không sai: “Phu nhân, nàng đang nói tới Quan Đông bên kia à?” Hắn chỉ về phía đông bắc: “Mà không phải bên kia?” Lập tức chỉ về phía đông nam.
Lâm Hàn lườm hắn một cái: “Ta không biết Quan Đông ở nơi nào nhưng cũng biết phía bắc lạnh phía nam nóng có được không.”
“Vậy nàng nghe ai nói Quan Đông trồng lúa nước?” Sở Tu Viễn nhíu mày hỏi: “Trời lạnh như vậy, còn không phải đem hạt gạo đông lạnh thành băng phấn sao?”
Lâm Hàn: “Cũng không phải là trồng vào mùa đông. Đến cuối xuân thì trồng, đến khoảng mùa thu thì thu hoạch. Chờ đã, chàng không biết à?”
Sở Tu Viễn bị hỏi đến nghẹn họng, rõ ràng người kiến thức hạn hẹp là Lâm Hàn, tại sao lại biến ngược lại thành hắn chứ?
“Ta phải biết à?” Sở Tu Viễn thăm dò hỏi.
Lâm Hàn không cần nghĩ ngợi liền nói: “Chàng là Đại tướng quân, ngay cả chỗ nào trồng cái gì mà cũng không biết, vậy thì còn chuẩn bị lương thảo thế nào?”
Sở Tu Viễn cẩn thận ngẫm lại: “Nàng nói cũng đúng. Không đúng, không đúng, ta bị nàng làm choáng váng rồi.” Cái miệng thê tử hắn vẫn lợi hại như trước: “Vấn đề hiện nay là ở Quan Đông lúa mì không sống được, không đúng, là lúa nước không sống được.”
Lâm Hàn: “Vì sao không sống được?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-185.html.]
“Không có cách nào trồng được cả.” Sở Tu Viễn nói: “Giờ đã hiểu chưa?”
Lâm Hàn vừa lắc đầu vừa hỏi: “Ai nói với chàng là không có cách nào trồng được?”
Đại tướng quân muốn giải thích, chợt phát hiện lại vòng trở về: “Ai nói với nàng là có thể trồng được?”
Lâm Hàn không chút suy nghĩ liền nói: “Từ xưa đến nay đều có thể trồng được mà.”
Sở Tu Viễn muốn hỏi, chữ “xưa” của nàng là xưa chừng nào, lời đến bên miệng lại ý thức được hỏi như vậy sẽ càng lạc đề hơn: “Từ xưa đến nay đều trồng như thế nào?”
Lâm Hàn: “Lúa nước bên Giang Nam trồng như thế nào thì bên kia cứ trồng như thế ấy.”
Sở Tu Viễn muốn nhắc nhở nàng Giang Nam mưa nhiều, Quan Đông không phải như thế. Bỗng nhiên nghĩ đến một số địa phương ở Quan Đông thật đúng là như vậy, nghe nói nơi đó quanh năm ướt sũng, người giẫm lên bùn có thể quá đầu gối.
Sở Tu Viễn luôn cảm thấy Lâm Hàn nói trồng chính là trồng ở những chỗ kia. Về phần làm sao mà nàng biết được, rất có khả năng là ở trong thư phòng trong mộng nhìn thấy, đem nội dung trong sách trở thành hiện thực, mới nói hợp tình hợp lý như vậy.
Sở Tu Viễn thăm dò hỏi: “Phu nhân nói lúa nước là trồng ở trong đất ngập nước à?”
Lâm Hàn nhịn không được lườm hắn một cái: “Chàng đã nói lúa nước rồi, không trồng trong đất ẩm ướt thì chẳng lẽ trồng ở đất vàng dốc cao à?”
Sở Tu Viễn bật cười, phu nhân hắn quả nhiên lẫn lộn giữa trong mộng và đời thực. Để tránh cho nàng thẹn quá hóa giận, c.h.ế.t không thừa nhận, dứt khoát bịa chuyện nói: “Phu nhân nói cái này ta cũng đã nghe nói qua, nhưng là người ở ngoại tộc đang trồng. Người của chúng ta thì không.”
Lâm Hàn nhíu mày: “Không à?”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Bọn họ che giấu kỹ thuật trồng lúa nước kỹ lắm, người của chúng ta muốn học lỏm cũng không có cách nào.”
Chẳng lẽ là tổ tiên của những người khiến nàng chán ghét sâu sắc đó. Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Hàn bừng bừng lửa giận: “Chàng…Trước tiên chàng đừng có bẩm báo bệ hạ, chờ ta tìm được kỹ thuật trồng lúa nước ở Quan Đông đã rồi cùng trình lên bệ hạ một thể.”
Sở Tu Viễn không biết nàng nghĩ tới cái gì, nhưng lời là do hắn khơi ra, hắn cũng không dám giải thích, nếu không lão bà hắn không ngại tặng cho hắn một tia sét: “Kỹ thuật trồng lúa nước trước kia không dùng được à?”
Kiếp trước Lâm Hàn lại chưa từng tự mình trồng lúa nước, vẫn cho rằng lúa gạo là thiên hạ một nhà.
Lâm Hàn lắc đầu: “Thời gian qua lâu rồi, ta đã quên mất.”
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Vậy chờ khi nào nàng nghĩ ra, ta lại bẩm báo bệ hạ.”
Đêm đó, Lâm Hàn lẻn vào không gian tìm kỹ thuật trồng lúa nước, tuy nhiên, nàng chỉ tìm được lúa miền Nam, không tìm được ở miền Bắc.
Đêm hôm sau tiếp tục, vẫn không tìm thấy.
Lâm Hàn không tin tà, đem toàn bộ sách trong phòng đựng hàng chuyển ra bãi cỏ bên ngoài, lần lượt tra từng cuốn, lại không biết nàng dùng não quá độ, sắc mặt trắng bệch, trên trán toát đầy mồ hôi, khiến cho Sở Tu Viễn sợ tới mức cho rằng nàng mơ thấy chuyện gì đáng sợ, cuống quít đánh thức nàng dậy.
Lâm Hàn mở mắt ra nhìn thấy bộ dáng lo lắng lại sợ hãi của hắn, vội vàng ngồi dậy, trước mắt tối sầm, ngã thẳng về phía sau.
Cũng may Sở Tu Viễn có chuẩn bị tâm lý, nhanh chóng đỡ nàng: “Cẩn thận!”
“Xảy ra chuyện gì à?” Lâm Hàn xoa xoa thái dương.
Sở Tu Viễn kéo tay nàng xuống, ấn huyệt thái dương cho nàng: “Có phải nàng lại nằm mơ không?”
Lâm Hàn sửng sốt trong chớp mắt, phản ứng lại liền gật đầu: “Chờ một chút, làm sao chàng biết?”
Sở Tu Viễn lau trên trán nàng một chút, tay dính đầy mồ hôi, giơ đến trước mặt Lâm Hàn để nàng tự mình nhìn.
“Nóng à?” Lâm Hàn theo bản năng hỏi.
Sở Tu Viễn: “Không phải mệt thì là sợ.” Nhìn biểu tình của Lâm Hàn, không giống như sợ hãi: “Mệt à?”
Lâm Hàn chớp chớp mắt, không biết Sở Tu Viễn biết bao nhiêu, dứt khoát mím môi cười cười giả bộ ngượng ngùng.
Sở Tu Viễn cho rằng hắn nói trúng: “Quan Đông trời lạnh, chưa đến tháng tư không thể trồng hoa màu, nàng sốt ruột như vậy làm cái gì?”
“Ta muốn một lần là ghi nhớ hết.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn: “Làm việc sao có thể một lần là xong. Sau này tuyệt đối không được như vậy nữa.”