Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 195
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:27:04
Lượt xem: 86
Thương Diệu quay về phía nhi tử của nó: “Trẫm làm cho con nhé.”
“Hài nhi tự làm được.” Tiểu thái tử lắc đầu, nhanh chóng cuốn một cái nhét vào miệng. Ăn xong lại cuộn một cái nữa. Nhưng mà, ăn đến cái thứ tư, sắc mặt tiểu thái tử thay đổi: “Chỉ có năm miếng thôi à? Cữu mẫu.”
Lâm Hàn đoán được nó sẽ hỏi như vậy: “Vỏ đậu quá cứng, không dễ tiêu hóa. Ăn quá nhiều dễ bị đau bụng, cho nên mới chuẩn bị cho các ngươi mấy phần sủi cảo.”
Thức ăn trong phủ quá ngon, tiểu thái tử thường xuyên ăn đến no căng bụng, nghe vậy không dám đòi thêm nữa. Ăn cái cuối cùng xong, liền ăn sủi cảo hấp và bánh rán vừng yêu thích của nó.
Tuy nhiên, mặc dù lượng thức ăn ít, mấy hài tử vẫn no căng bụng không đi nổi, di chuyển đến phòng trò chơi liền nằm bệt trên giường mỹ nhân.
Thương Diệu không khỏi lắc đầu, nếu cứ ăn kiểu như vậy, nhi tử hắn không lớn lên bị lệch thì cũng ăn đến mức thân thể sụp đổ. Cho nên sáng sớm hôm sau, Thương Diệu ngủ dậy hoạt động gân cốt cũng gọi tiểu thái tử dậy luôn, thẳng đến khi Thái tử mệt đến mức mồ hôi như mưa, Thương Diệu mới thả nó trở về.
Tiểu thái tử không biết chân tướng, mùng sáu tháng năm, tiếp tục đến nhà cữu phụ nó ăn ăn ăn.
Sau một thời gian, hài tử không béo lên, ngược lại lại gầy và cao. Lúc này lúa mì vụ đông cũng bắt đầu thu hoạch.
Cây ăn quả trong phủ Đại tướng quân vàTái Bắc Hầu phủ cũng nghênh đón mùa bội thu.
Trong phủ có quá nhiều trái cây, khiến cho người qua đường đi qua cửa đều có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt.
Hồng và táo được trồng sát tường, bây giờ còn xanh mướt, thế cho nên người đi đường nhìn thấy cũng không thấy quá nhiều trái cây, lầm tưởng là hương hoa trong viện bọn họ.
Nhưng người đã từng đến hai phủ lại rất thèm.
Ngày hai mươi tháng năm, ngày hưu mộc, thời tiết nóng lên, Sở Tu Viễn sợ càng ngày càng nóng, còn là nóng đến tận đầu tháng bảy, thừa dịp còn chưa phải quá nóng liền dẫn theo mấy hài tử đi chợ đông chợ tây mua mấy thứ cần thiết.
Để sau này không cần đi ra ngoài nữa, cũng tránh bị say nắng.
Giờ Tỵ một khắc, Sở Tu Viễn cùng mấy hài tử vừa đi, Viên Hạo cùng Du Khánh Tường tới.
Người gác cổng biết rõ chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ đều do Lâm Hàn định đoạt, mà Viên Hạo cùng Du Khánh Tường một người là Hầu gia một người là Trị Lật Đô Úy, lại là bằng hữu thân thiết nhiều năm của Sở Tu Viễn, hơn nữa lại làm quan cùng triều, Sở Tu Viễn cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, cho nên người gác cổng không dám giả vờ nghe không thấy, nhưng cũng không dám để hai người tiến vào, liền nói với hai người: “Xin chờ một chút, tiểu nhân đi bẩm báo phu nhân.”
Viên Hạo: “Đại tướng quân không có ở nhà à?”
“Đại tướng quân đi ra ngoài.” Người gác cổng nói: “Phải đến trưa mới về.”
Viên Hạo nghĩ một chút chuyện xảy ra mấy ngày nay, không có chuyện lớn gì: “Sao đến ngày nghỉ mà cũng không được nhàn rỗi chứ?”
“Phu nhân, không tốt, Viên đại nhân cùng Du đại nhân kia lại tới.” Hồng Lăng bước nhanh vào nói.
Lâm Hàn nhìn đào mật trên đĩa, sáu trái, mỗi người một trái là vừa đủ, liền phất phất tay với tiểu nha hoàn - bưng xuống rửa sạch sẽ. Lập tức hỏi: “Không phải Đại tướng quân đã cách xa bọn họ rồi sao?”
“Là quan đồng liêu, có xa đến mấy cũng không thể làm quá đáng được.” Hồng Lăng sợ tai vách mạch rừng, nhỏ giọng nói: “Nếu đại tướng quân lấy cớ bận rộn, bọn họ khẳng định cũng cho rằng Đại tướng quân không cùng bọn họ uống rượu nữa, không mời bọn họ nữa, chỉ là bởi vì bận rộn mà thôi.”
Lâm Hàn tiếp nhận khăn mặt ướt mà tiểu nha hoàn đưa tới lau tay: “Ta đi xem một chút.”
Đến ngoài cửa Lâm Hàn nở nụ cười: “Viên tướng quân, Du đại nhân, hai vị hôm nay tới thật không khéo.”
“Chúng ta nghe nói, Đại tướng quân có việc đi ra ngoài.” Viên Hạo cười nói.
Lâm Hàn hạ giọng nói: “Nô bộc nhà chúng ta không dám nói, cho nên không nói rõ ràng với hai vị, Đại tướng quân là đi theo Thái tử đi ra ngoài. Không biết hai đại nhân tìm đại tướng quân có chuyện gì? Nếu như là việc gấp, ta liền sai người đi tìm Đại tướng quân.”
Nụ cười trên mặt Viên Hạo không giữ được: “Thái tử cũng ở đây?”
“Phải, không phải là trái cây của nhà chúng ta đã chín rồi sao?” Lâm Hàn nhìn vào trong: “Cũng không biết là phong thủy nhà chúng ta tốt hay là như thế nào, mà Thái tử luôn nói trái cây trong phủ chúng ta rất ngon. Những ngày này cứ rảnh rỗi liền tới. Còn không phải sao, vừa nãy ta còn đang chọn trái cây cho Thái tử nữa.”
Viên Hạo: “Nếu phu nhân bận rộn như vậy thì chúng ta sẽ không quấy rầy nữa.”
“Vào nhà ngồi một lát đã.” Lâm Hàn nói.
Viên Hạo ôm quyền nói: “Hôm nay không khéo, ngày khác lại đến. Phu nhân cứ làm việc của ngài đi.”
Lâm Hàn cười cười, không nói lời khách khí nữa, chờ bọn họ đi xa, lập tức lệnh cho người gác cổng đóng cửa lại.
Hồng Lăng không khỏi nói: “Viên tướng quân này thật không coi mình là người ngoài.”
“Đại tướng quân quen rồi.” Lâm Hàn nói: “Quen mười mấy năm, muốn dựa vào chậm rãi xa lánh để bọn họ thay đổi là không có khả năng.”
Hồng Lăng: “Vậy có cần phải nói cho tướng quân không?”
“Đương nhiên phải nói! Lại chẳng phải là bạn tốt của ta.” Lâm Hàn liếc mắt nhìn cây ăn quả bốn phía: “Bạn tốt của ai người đó chịu trách nhiệm.” Đến nội viện thấy nha hoàn đã rửa sạch đào, Lâm Hàn trầm ngâm một lát, bảo nha hoàn đem bốn trái đi tới phía tây, cũng chính là gian phòng có đặt giường đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-195.html.]
Nơi đó mùa đông đốt lửa sưởi ấm, mùa hè trải hai tầng chiếu trúc trên giường, đổi thành thư phòng của mấy hài tử.
Sau đó, Lâm Hàn lại đi ra hậu viện hái mấy quả dưa chuột và cà chua, rửa sạch cùng đưa qua.
Giữa trưa một khắc, mặt trời lên cao, trời nóng lên, Sở Tu Viễn cùng bốn hài tử trở về.
Lâm Hàn không đợi bốn hài tử vào cửa liền bảo bọn chúng đi về phía tây: “Bên kia có trà có trái cây…”
“Nương là tốt nhất! Con thích nương nhất.”
Không đợi Lâm Hàn nói xong, Đại Bảo Bảo liền ngao ngao đứng lên.
Lâm Hàn vui vẻ: “Chuẩn bị đồ ăn cho con liền thích nương. Nếu ngày nào không chuẩn bị thì sao đây?”
“Cũng thích nương.” Tiểu hài tử nói xong liền chạy về phía tây, chạy đến cửa phát hiện mấy ca ca không đuổi theo, dừng lại vẫy vẫy tay: “Nhanh lên, đệ đều nhìn thấy rồi.”
Tiểu thái tử chạy tới: “Có cái gì thế?” Vươn cổ nhìn: “Nhiều quá, hình như còn có bánh ngọt nữa.”
Lâm Hàn lớn tiếng: “Bánh ngọt. Mỗi người một cái, không được tranh giành. Nếu không thì lần sau không có nữa đâu.”
Sở Dương nghe vậy, vỗ lên vai Đại Bảo Bảo một cái: “Nương đang nói chuyện với đệ đó.”
“Nương nói huynh ấy.” Hài tử hét lên: “Nương, đại ca nói huynh ấy sẽ giành.”
Sắc mặt Sở Dương khẽ biến, cuống quít giải thích: “Nương, con không có.”
“Ta nghe thấy, không điếc, mau đi vào đi.” Lâm Hàn giơ tay lên.
Bốn tiểu hài tử nối đuôi nhau mà vào, Lâm Hàn xoay người, Sở Tu Viễn đã thay y bào ướt đẫm mồ hôi: “Các ngươi đi đâu chơi mà ta thấy tóc Đại Bảo Bảo ướt đẫm thế?”
Sở Tu Viễn: “Không đi đâu cả. Trên đường không nóng lắm, nhưng khi trở về ngồi trong xe lại quá ngột ngạt.” Bước vào nhà chính, thấy trên bàn vuông có một quả đào mật, trong mắt vui vẻ: “Để giành cho ta à?”
Lâm Hàn giành trước một bước cầm lấy: “Của ta. Muốn ăn tự mình hái đi.”
Sở Tu Viễn cười nói: “Đừng đùa giỡn nữa.”
Lâm Hàn: “Ai đùa giỡn với chàng chứ? Ta chỉ hái được năm trái, bốn trái kia đang ở trên tay nhi tử và chất tử của chàng đấy.”
Sở Tu Viễn muốn rót một ly nước cho đỡ khô cổ, nhưng mà, trong bình trống rỗng. Đại tướng quân lập tức biết vấn đề rất nghiêm trọng, lão bà hắn rất tức giận: “Phu nhân, ai lại chọc nàng tức giận à?”
Lâm Hàn cười đánh giá hắn một phen: “Muốn biết?”
Sở Tu Viễn thấy nàng như vậy không dám biết. Nhưng vấn đề không được giải quyết, phu nhân hắn rất có khả năng lại làm cho hắn một món miến chua cay.
Nhìn bốn phía, Sở Tu Viễn nhìn thấy Hồng Lăng, hỏi không ra tiếng: “Xảy ra chuyện gì?”
Hồng Lăng theo bản năng nhìn Lâm Hàn, thấy Lâm Hàn cúi đầu vội vàng lột vỏ đào mật, nhanh chóng nói: “Bạn tốt.”
Dầu tốt?
Sở Tu Viễn nhíu nhíu mày, dầu tốt là gì chứ?
Chạm vào khuôn mặt của mình, không có dầu mà.
“Phu nhân, buổi trưa ăn gì?” Sở Tu Viễn thử hỏi.
Lâm Hàn: “Canh gà hầm mì, chúng ta ăn mì và thịt gà, chàng uống canh.”
“Uống…uống canh, cũng được.” Sở Tu Viễn lần thứ hai xác định vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, không thể không lần nữa quay về phía Hồng Lăng.
Hồng Lăng nói không ra tiếng: “Viên Hạo.”
Dầu tốt? Dấu tròn?
Sở Tu Viễn nhíu mày, cái này đến cùng là cái gì chứ? Chẳng lẽ quản sự mua sắm miệng lớn, ngay cả tiền mua dầu cũng tham? Không thể nào! Sở Tu Viễn đang muốn hỏi lại, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, bạn tốt? Viên Hạo!
“Phu nhân, có phải Viên Hạo tới tìm ta không?”
Lâm Hàn buông hạt đào mật xuống, lau tay lau miệng: “Hồng Lăng nhắc chàng cả nửa ngày mới nhớ tới, Đại tướng quân, việc này nếu để cho bạn tốt của chàng biết, chàng nói hắn sẽ đau lòng đến cỡ nào đây?”
Hồng Lăng vội vàng nói: “Phu nhân, ta…”