Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 215
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:34:30
Lượt xem: 73
Mấy hài tử không muốn nương tốn công vô ích, mà súp cay Hà Nam cũng không phải quá khó uống, nên không hề lải nhải.
Trong phòng an tĩnh lại, qua thời gian hai nén hương thì cả nhà cũng ăn no.
Ai cũng bận rộn việc của mình, ngày tháng cứ thế trôi qua.
Sáng ngày mười tám tháng ba, ba hài tử Sở gia vừa tính dậy đã nhìn thấy Lâm Hàn toàn thân mặc giáp trụ, còn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, tính toán về phòng ngủ thêm một lát.
Vừa xoay người mới ý thức được hôm nay là ngày cha nương bọn nó xuất chinh, hốc mắt lập tức đỏ lên, từng giọt nước mắt như hạt đậu lần lượt rơi xuống. Đến cả Đại Bảo Bảo trước giờ thích gào khóc cũng không gào nổi nữa.
Lâm Hàn tình nguyện thấy nó khóc to náo loạn, như vậy nàng sẽ có lý do giáo huấn nó.
Nhưng nó như vậy càng khiến Lâm Hàn đau lòng, vô cùng khó chịu.
Sở Tu Viễn chú ý tới điểm này, mở miệng nói: “Khóc cái gì? Chúng ta chỉ đến biên quan thôi mà, cũng đâu phải một đi không trở lại.”
“Oa! Con không muốn nương đi…” Đại Bảo Bảo khóc lóc nhào về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn sợ áo giáp làm nó bị thương, cuống quýt đỡ vai nó: “Đại Bảo Bảo, nếu cha nương không đi, hài tử biên quan cỡ tuổi con sẽ thành cô nhi, sau đó sẽ chết đói.”
Tiểu hài tử ngừng khóc: “Vì sao?”
“Lương thực đã bị Hung Nô cướp hết rồi.” Sở Mộc đi tới nói: “Mấy ngày trước mẫu thân đệ đã từng nói qua, quên nhanh như vậy sao?”
Lâm Hàn nói tiếp: “Có một số người Hung Nô tàn nhẫn cướp hết lương thực, còn giết chết những hài tử cỡ tuổi con. Một khi biên quan bá tánh bị bọn chúng giết hết, bọn chúng sẽ tiếp tục tấn công vào sâu hơn, không đến mười năm sau sẽ đánh tới Trường An.” Quay sang Sở Dương và Sở Ngọc còn đang lau nước mắt: “Biết vì sao chúng ta phải đuổi đánh Hung Nô không? Bởi vì bọn chúng là loại người độc ác, nhường nhịn sẽ chỉ làm bọn chúng tưởng rằng chúng ta mềm yếu, dễ dàng bị khi dễ.”
“Bọn họ cũng là người, vì sao lại xấu xa như vậy.” Sở Ngọc nói.
Lâm Hàn cười nói: “Chúng ta là quốc gia có lễ nghi, bọn họ là Man tộc chưa khai hóa, ngoài việc ỷ mạnh h.i.ế.p yếu thì không biết làm gì khác. Như dã thú trong rừng sâu vậy.”
Sở Dương: “Thương nhân Tây Vực thường tới chợ tây cũng như thế sao?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Bọn họ thường xuyên lui tới kết giao với chúng ta, đã bị chúng ta đồng hóa, không khác biệt nhiều so với người ở đây.”
“Chả trách mẫu thân đối xử với bọn họ rất tốt nhưng lại chán ghét Hung Nô.” Sở Dương đã hiểu ra.
Lâm Hàn lau nước mắt cho Đại Bảo Bảo: “Đừng khiến nương lo lắng được không?”
Tiểu hài tử gật đầu: “Con sẽ nghe lời. Mẫu thân cũng phải về sớm nhé.” Nước mắt của tiểu hài tử lại trào ra: “Nương không về sớm là con không thích nương nữa đâu.”
Mũi Lâm Hàn lên men, hốc mắt ươn ướt: “Được, mẫu thân sẽ sớm về.” Khom lưng bế tiểu hài tử.
Tiểu hài tử ôm cổ nàng òa khóc thật to.
Lâm Hàn chớp mắt, vẫy tay gọi Sở Dương cùng Sở Ngọc.
Hai huynh đệ bước qua ôm lấy eo Lâm Hàn: “Nương…”
Lâm Hàn lại rơi lệ.
Sở Tu Viễn quay mặt đi, lau nước mắt, xoay người: “Phu nhân, nên khởi hành.”
“Con không thích cha!” Đại Bảo Bảo ngẩng đầu, đột nhiên lớn tiếng nói.
Sở Tu Viễn liên tục gật đầu: “Được rồi, không thích, không thích ——”
“Cha không cần lên tiếng.” Tiểu hài tử lại lần nữa mở miệng.
Sở Tu Viễn: “Chúng ta phải tìm được nơi có nguồn nước trước khi trời tối, bằng không tối nay không thể nào nấu cơm được. Con muốn mẫu thân con đói bụng sao?”
Khí thế của tiểu hài tử lập tức biến mất.
Sở Mộc vươn tay: “Ta mang các đệ đến tường thành để nhìn cha nương rời đi, qua một thời gian nữa chúng ta sẽ lại đến đó đón bọn họ trở về được không?”
Tiểu hài tử theo bản năng muốn nhìn mẫu thân nó.
Lâm Hàn gật đầu, hy vọng nó nghe lời Sở Mộc.
Tiểu hài tử bò sang lồng ngực của đường ca nhà nó, đứng ở cửa nhìn cha nương lên ngựa rồi mới lên xe ngựa chạy tới chỗ tường thành.
Vừa lên tới tường thành, Đại Bảo Bảo hối hận, không tìm thấy cha nương, tất cả đều là đầu người đen kịt, lại muốn khóc: “Sao nhiều người như vậy a?”
Sở Mộc: “Đệ cho rằng chỉ có cha nương đệ thôi sao?” Chỉ vào bá tánh ven đường: “Nhìn thấy những người đó không? Bọn họ cũng đến đưa tiễn thân nhân của mình như chúng ta. Võ công của bọn họ không lợi hại bằng nương đệ, chuyến này đi chưa chắc đã còn mạng trở về. Nhưng đệ thấy bọn họ đang cố gắng không khóc không, đệ cũng không thể khóc, nếu không bọn họ phải làm sao đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-215.html.]
Tường thành quá cao, người bên dưới đều biến thành người lùn, Đại Bảo Bảo cũng không biết bọn họ có khóc hay không. Nhưng nghe Sở Mộc nói, tiểu hài tử dùng sức lau mặt: “Đệ không khóc, không được khiến cha nương mất mặt.”
Sở Mộc thở phào nhẹ nhõm: “Hài tử ngoan! Mẫu thân biết đệ ngoan như thế, chắc chắn sẽ vui vẻ.”
Tiểu hài tử chun mũi: “Đệ muốn mẫu thân vui vẻ.” Lại dừng một chút: “Nhưng đệ nhớ nương, Mộc ca…”
\Sở Mộc thầm nghĩ, chỉ có đệ nhớ nương thôi à, có ai mà không nhớ chứ.
Đệ còn có cơ hội nhìn thấy nương mình, còn ta thậm chí ngay cả mặt mũi nương như thế nào cũng không nhớ rõ.
Nghĩ đến đây, tiểu Hầu gia từ trước đến nay m.á.u chảy thành sông cũng không chớp mắt một cái cũng muốn khóc, ánh mắt liếc qua thoáng nhìn thấy Sở Dương và Sở Ngọc cũng lén lau nước mắt, tiểu Hầu gia lập tức không dám lộ ra nửa điểm thương tâm khổ sở.
“Mấy đứa khóc cái gì mà khóc?” Sở Mộc lớn tiếng quát lớn: “Nương mấy đứa không sợ khổ, theo cha mấy đứa xuất chinh, đáng lẽ mấy đứa phải tự hào vì có nương như vậy mấy phải.”
Đại Bảo Bảo vừa khóc nức nở vừa nói: “Đệ không muốn tự hào, đệ nhớ nương.”
“Mộc ca, đệ cũng nhớ nương.” Sở Ngọc nói xong, lau nước mắt.
Sở Dương cũng hít mũi, đệ cũng nhớ nữa.
Sở Mộc: “Vậy nương mấy đệ có nhớ mấy đệ không?
Đại Bảo Bảo thốt ra: “Không nhớ! Nương chỉ thích cha thôi.”
“Đại Bảo Bảo, không thể nói theo cảm tính được. Nói thật xem nào.” Sở Mộc xụ mặt nói.
Sở Dương mở miệng nói: “Chắc là có. Vừa nãy cũng thấy nương khóc nữa.”
Sở Mộc gật đầu: “Các đệ có biết trên chiến trường kiêng kị nhất là cái gì không? Chính là bị phân tâm. Ta nghe người ta nói mẫu tử liền tâm, nói cách khác các đệ khổ sở, nương của các đệ có thể cảm giác được. Khi nàng đang đối mặt với Hung Nô, chợt cảm giác các đệ đang nhớ nàng, sau đó nàng lại nhớ đến các đệ, vậy kết quả sẽ thế nào?”
Sở Ngọc thăm dò hỏi: “Nương sẽ bị thương ạ?”
“Nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng. Đừng tưởng rằng ta hù dọa đệ, tính tình Hung Nô đều giống như sói hoang, chỉ cần bắt được cơ hội liền đem người dồn vào chỗ chết.” Sở Mộc ăn ngay nói thật.
Mấy tiểu hài tử không dám khóc nữa.
Đại Bảo Bảo lau khô nước mắt, lại nhìn xuống dưới một cái, vẫn như cũ không tìm được nương, ôm cổ Sở Mộc: “Mộc ca, chúng ta về nhà đi, đừng để nương phải lo lắng.”
Vốn dĩ hôm nay Sở Mộc phải đi theo Hoàng đế bệ hạ tiễn thúc phụ hắn, bởi vì chiếu cố mấy hài tử nên không tiến cung. Thấy Đại Bảo Bảo khó chơi nhất hiểu chuyện như vậy, lập tức đem ba hài tử về nhà, nhìn bọn chúng đi tới lớp học mới vào cung kiến giá.
Nhưng mà, Sở Mộc chân trước vừa đi, chân sau Sở Đại Bảo Bảo nước mắt liền chảy ra.
Hài tử nằm sấp trên bàn vuông lặng lẽ lau nước mắt, nghĩ rằng phu tử không biết. Lại chẳng biết rằng nó vừa mới khóc là phu tử đã nhìn ra.
Sở Đại Bảo Bảo thiên tư hơn người, linh động khéo mồm khéo miệng, đầu óc còn xoay chuyển nhanh hơn cả phu tử của nó. Phu tử thấy nó như vậy không dám khuyên, càng không dám an ủi, quả thực là sợ trong lời nói có sơ hở bị tiểu hài tử phát hiện ra rồi nó lại gào khóc.
Cũng may Sở Dương và Sở Ngọc ở cách vách, phu tử thừa dịp Đại Bảo Bảo lau nước mắt, đến phòng bên cạnh thương lượng với phu tử của hai người, tiết học hôm nay dừng lại ở đây, để Sở Dương cùng Sở Ngọc đi an ủi Sở Đại Bảo Bảo.
Sở Dương cùng Sở Ngọc cũng không có tâm tình đi học, liền bảo phu tử về nhà, bọn chúng mang theo Đại Bảo Bảo trở về chủ viện.
Đại Bảo Bảo nhìn thấy cửa phòng ngủ của cha nương đóng kín, không khỏi khóc thành tiếng, bắt lấy tay Sở Dương: “Đại ca, đệ nhớ nương...”
Sở Dương nuốt lại câu “Ta cũng nhớ nương” vào bụng: “Nương vài ngày nữa sẽ trở về.”
“Là mấy ngày nữa?” Đại Bảo Bảo vội vàng hỏi.
Sở Dương: “Khi nào dưa hấu chín.”
“Vậy cũng phải mấy tháng.” Tiểu hài tử hít mũi: “Trên dưới một trăm ngày.”
Sở Ngọc tiếp: “Vậy đệ muốn như thế nào? Đi tìm nương sao? Nếu mọi người đều giống như đệ thì ai sẽ đánh Hung Nô? Không ai đánh Hung Nô, thiên quân vạn mã Hung Nô tấn công tới đây, cả nhà chúng ta cùng nhau đánh cũng đánh không lại Hung Nô.”
Tiểu hài tử yếu đuối nói: “Đệ biết ...”
“Vậy đệ còn khóc cái gì? Thành tâm làm cho nương nhớ đệ có phải không?” Sở Ngọc mặt không chút thay đổi nhìn nó: “Đệ nín đi, ta bảo đầu bếp làm bánh lava cho đệ.”
Tiểu hài tử mím môi: “Đệ không muốn ăn bánh lava. Đệ thấy khó chịu. Đệ…đệ muốn uống rượu.” Nói xong, trong mắt sáng ngời: “Đệ muốn uống rượu, nhị ca, đệ muốn uống rượu…”
“Câm miệng lại!” Sở Ngọc trừng mắt nhìn nó một cái: “Còn muốn lớn bằng cha nữa không?”
Tiểu hài tử không khỏi chớp chớp mắt: “Uống rượu là không lớn được sao?”
“Vô nghĩa. Bằng không thì vì sao nương không cho chúng ta đụng vào.” Sở Ngọc nói xong, nhớ tới một chuyện: “Nhưng mà ta có thể bảo phòng bếp làm món trứng ủ rượu cho đệ. Đệ lau nước mắt đi, ta bảo đầu bếp bỏ thêm vào một ít đường mía và cẩu kỷ.”