Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 220

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:34:43
Lượt xem: 84

Mấy binh lính quen biết Sở Mộc, bao gồm cả Triệu Phi cũng muốn hỏi chủ tướng không rõ lai lịch, tìm các thôn dân làm gì.

Nhưng mà, bọn họ vừa nghĩ đến “tiểu Hầu gia” g.i.ế.c heo giống như c.h.é.m bắp cải, đều nhịn không được sờ sờ cổ, đem lời vạn phần muốn hỏi ra miệng nuốt trở về.

Lâm Hàn không biết mấy người này nghĩ thế nào, bởi vì nàng không rảnh.

Buổi chiều g.i.ế.c quá nhiều heo, khắp nơi đều là mùi m.á.u tươi, Lâm Hàn sợ ban đêm dẫn sói đói tới, nhìn chằm chằm đám hỏa đầu binh đốt đống lửa thật cao, đốt đến tận canh ba, liền trốn vào trong trướng hành quân rửa mặt.

Ngày hôm sau, Lâm Hàn nghe được có người nói chuyện, thu thập thỏa đáng đi ra ngoài phát hiện trời đã sáng, cách đó không xa còn có ánh lửa, liền hiểu được hỏa đầu quân đang nấu cơm.

Lâm Hàn thu hồi lều trại, lấy lưới đánh cá ra, chợt nghe có người hỏi: “Lại bắt cá à?”

Lâm Hàn quay đầu lại nhìn thấy một tiểu binh không quen biết, cười gật gật đầu: “Buổi sáng ta có chút việc, các ngươi thu thập một chút, nướng chín giữ lại đến quan ngoại ăn.” Nói xong, dừng một chút: “Ta trở về liền xuất phát.”

Tiểu binh kia không thích ăn cá luộc nước trong, vừa nghe là cá nướng, vội vàng hỏi: “Có thể bôi chút mỡ heo vào không?”

“Có thể. Dù sao cũng không mang đi được.” Heo rừng quá lớn, Lâm Hàn vốn tưởng rằng lớn nhất cũng chỉ có sáu trăm cân, hỏa đầu quân liếc mắt một cái liền nói ít nhất phải tới bảy trăm cân, thế nên sau khi cho thôn dân một nửa rồi, thịt mỡ nấu ra mỡ heo kia bọn họ vẫn không có cách nào mang đi toàn bộ được.

Tiểu binh kia nghe vậy liền nhếch miệng cười, lập tức gọi mấy người quen, bảo bọn họ theo chủ tướng đi bắt cá.

Lâm Hàn không rảnh chờ cá mắc câu, đến hạ lưu sông liền nhỏ một chút nước suối núi trong không gian vào. Khoảng chừng một nén nhang, cá lại đổ xô đến.

Đã có kinh nghiệm bắt được cá nhiều đến ăn không hết lần trước, lần này binh lính không làm ầm ĩ nữa, vớt cá lên chất đống ở một chỗ xong liền đi ăn sáng.

Cơm xong, Lâm Hàn lệnh cho một số binh lính đem túi xách trên ngựa của bọn họ lấy xuống, sau đó dẫn những người đó vào thôn, lưu lại tướng sĩ thu thập hành lý, g.i.ế.c cá cùng nướng cá.

Đường gồ ghề không dễ đi, Lâm Hàn liền không cưỡi ngựa.

Nửa canh giờ, một đoàn người Lâm Hàn mới đến thôn phía đông.

Trưởng thôn đã canh giữ ở cổng thôn từ giờ Mão đã sắp thành hòn vọng phu, rốt cuộc cũng nhìn thấy đoàn người Lâm Hàn, có thể nói vừa mệt vừa cao hứng vừa lo lắng.

Nhưng mà, Lâm Hàn không đợi những cảm xúc này của hắn lộ ra, liền mở túi ra, lấy khoai tây ra: “Đã từng thấy thứ này chưa?”

Trưởng thôn theo bản năng lắc đầu.

Binh lính đi theo phía sau Lâm Hàn kinh ngạc: “Khoai đỏ ạ?”

“Nhìn xem đây là cái gì?” Lâm Hàn cười hỏi.

Binh lính kia mở túi của mình ra: “Khoai đỏ vỏ vàng ạ?”

Thôn trưởng nhịn không được hỏi: “Khoai đỏ là cái gì?”

“Sản lượng một mẫu mấy ngàn cân, mùa xuân trồng xuống, mùa thu thu hoạch, là một loại có thể làm lương thực.”

Thôn trưởng vẻ mặt hoảng sợ. Lâm Hàn cười cười, tiếp tục nói: “Cái này không phải. Đây là khoai tây, cũng có thể dùng như lương thực, nhưng sản lượng không cao như khoai đỏ. Nhưng vẫn cao hơn đậu mà ngươi trồng. Thứ này không kén đất.”

Lý trưởng vẫn cảm thấy khiếp sợ như cũ, khóe miệng run rẩy: “Đây là, tướng quân, thảo dân không quá hiểu ý tướng quân.”

“Cái này sẽ giao cho các ngươi và thôn tây kia trồng. Không cần phải đưa lại tiền cây giống cho chúng ta, trồng ra được thì cho chúng ta hai thành là được rồi. Đến mùa thu ta sẽ phái người tới lấy.” Lâm Hàn nói: “Được không?”

Hai thành là còn ít hơn nhiều so với thu thuế.

Thôn trưởng liên tục gật đầu, lập tức nhớ tới: “Không được a, tướng quân, lúa mì trong thôn chúng ta đều trồng xuống rồi, không có đất dư.”

“Vùng đất ven sông cũng được.” Lâm Hàn nói: “Trước nhà có mặt trời, trồng ở trước nhà cũng được.”

Thôn trưởng vội vàng nói: “Như vậy thì được.”

Lâm Hàn: “Gọi tất cả thôn dân lại đây, ta dạy bọn họ cách trồng. Kỳ thật cũng không có bao nhiêu, phân cho hai thôn các ngươi, một nhà nhiều nhất chỉ có khoảng hai ba mươi cân.”

Tiểu binh đã từng trồng khoai đỏ trong nhà mở miệng nói: “Hai ba mươi cân cũng không ít rồi.”

Lâm Hàn gật đầu, rút d.a.o găm Sở Tu Viễn cho nàng, cắt khoai tây ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-220.html.]

Tiểu binh kia vội vàng hô: “Không được!”

“Đã nói với ngươi không phải khoai đỏ rồi, ngươi biết trồng như thế nào không?” Lâm Hàn nhìn về phía hắn.

Tiểu binh kia há miệng: “Mạt tướng đã từng trồng khoai đỏ. Hầu gia ngài cũng đã từng trồng rồi à?”

Lâm Hàn lập tức hiểu được, đây là sợ nàng không biết trồng trọt.

“Thứ này là bệ hạ giao cho ta, ta tuy rằng chưa từng trồng trong đất, nhưng đã học qua với người hiểu việc nhà nông.” Lâm Hàn quay về phía thôn trưởng: “Khoai tây đã nảy mầm biến thành màu xanh không được ăn. Nhẹ thì nôn mửa, nặng thì có thể lấy nửa mạng người.”

Thôn trưởng vội vàng gật đầu: “Vâng vâng, thảo dân nhớ rồi.” Lập tức lệnh cho tiểu tử trong thôn triệu tập thôn dân lại.

Nhiều người nhanh tay, mấy trăm cân khoai tây trong chốc lát đã trồng xong.

Lâm Hàn uống một ngụm nước trong nhà thôn dân liền đi tới thôn tây.

Đi đường dựa vào hai chân, đến nỗi khi Lâm Hàn trở lại doanh trại đã gần trưa.

Toàn bộ cá đều đã nướng xong, ngựa cũng được cho ăn no, Lâm Hàn nhảy lên ngựa liền dẫn binh ra khỏi quan.

Đến bên ngoài Nhạn Môn Quan, Lâm Hàn liền nhàn rỗi, nhưng nàng vừa nghĩ bọn họ ăn đều là lương thực dân chúng vất vả tích góp, liền cảm thấy có cảm giác tội lỗi. Ngày hôm sau, liền dẫn theo trăm người vào quan lại, đi đến nơi có thôn xóm.

Đoàn người Lâm Hàn cũng không vào thôn, mà là giúp thôn dân quét sạch dã thú trên đường.

Mười ngày sau, Sở Tu Viễn đúng hẹn mà đến, phát hiện các tướng sĩ không gầy đi, ngược lại càng có tinh thần hơn, lập tức biết được Lâm Hàn không nghe lời hắn —— thành thành thật thật chờ ở quan ngoại.

Sở Tu Viễn xuống ngựa, ngoắc ngón tay gọi một tiểu binh: “Buổi trưa ăn cái gì?”

Tiểu binh kia trả lời không chút suy nghĩ: “Thỏ!”

Trước mắt Lâm Hàn tối sầm lại, xoay người rời đi.

Sở Tu Viễn đưa tay bắt lấy cánh tay nàng: “Tái Bắc Hầu, đi đâu thế?”

Viên Hạo không rõ nguyên nhân: “Thỏ lấy đâu ra?”

Sở Tu Viễn liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái: “Nàng dẫn người đi bắt.” Lại hỏi tiểu binh kia: “Còn dư bao nhiêu lương thực?”

Tiểu binh kia theo bản năng nhìn Lâm Hàn.

Sở Tu Viễn lạnh mặt hỏi: “Nàng là Đại tướng quân hay ta là Đại tướng quân?”

“Khởi bẩm đại tướng quân, hình, hình như còn lại một nửa. Cụ thể thì phải hỏi hỏa đầu quân.” Tiểu binh kia nói xong, liền lui về phía sau: “Mạt tướng - đi, đi tìm hỏa đầu quân.” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng, nhanh như chớp bỏ chạy.

Viên Hạo hiểu được cái gì, đang muốn hỏi lại, liền nhìn thấy Đại tướng quân kéo người nghi ngờ là phu nhân đại tướng quân đi về phía quân trướng.

Nhìn bốn phía, nhìn thấy Triệu Phi, Viên Hạo vẫy vẫy tay với hắn, nhỏ giọng hỏi: “Sao còn thừa nhiều lương thực như vậy?”

“Đừng nói nữa.” Triệu Phi nói xong thở dài một hơi.

Viên Hạo kéo hắn đến nơi vắng người: “Mau nói.”

Triệu Phi: “Ta cảm thấy Tái Bắc Hầu giả này không phải đến đánh giặc mà là đến du sơn ngoạn thủy.”

Viên Hạo khó hiểu, bảo hắn tiếp tục nói.

Triệu Phi: “Ngày đầu tiên chúng ta dựng trại, hắn liền dẫn người đi bắt cá. Vài ngày sau, khi đến bên trong quan, hắn lại đánh heo rừng. Sau khi xuất quan, ta cho rằng hắn sẽ thành thành thật thật chờ đại quân đến, hắn lại mang binh đi giúp dân chúng trong quan trừ hại.” Nói xong, dừng một chút: “Để cho kỵ binh trừ hại, cũng chỉ có hắn nghĩ ra được.”

Viên Hạo không khỏi bật cười: “Hại là thỏ à?”

“Nếu chỉ có thỏ thôi đã tốt. Nàng thấy dân chúng bện người rơm, hỏi người ta làm cái kia làm gì. Dân chúng nói lúa mì vừa co lại chim sẻ liền đến, người ơm này là để đề phòng chim sẻ.” Triệu Phi lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Hắn nghe xong những lời này, liền dẫn người trở về lấy cung tiễn, hướng về phía cây b.ắ.n chim sẻ. Cũng không biết bên này chim sẻ sao lại nhiều như vậy, còn chưa tới tháng tư mà đã giống như kiến rồi. Có mấy thần xạ thủ, một tên cũng có thể b.ắ.n xuống mấy con, khiến chim sợ tới mức bên kia đừng nói chim sẻ, ngay cả những con chim khác cũng không có.”

Viên Hạo: “Thỏ là bắt ở quan ngoại à?”

Triệu Phi gật đầu: “Bên này trong rừng rậm có nhiều thỏ, giống như châu chấu mùa hè nhảy nhót khắp nơi. Hắn dẫn người vây quanh một mảnh đất nhỏ vây bắt, một canh giờ liền bắt được mấy trăm con. Thỏ lột da xong thịt giữ lại ăn, da bán cho thương nhân quan nội, một tấm da mười văn tiền, kiếm được một rương tiền lớn chừng này này.” Dùng tay khoa tay mô tả cái rương: “Vừa xoay người một cái liền đi đến cửa hàng lương thực, đổi toàn bộ tiền thành lương thực.” Nói xong, lại nhịn không được bổ sung một câu: “Ngài nói hắn sao có nhiều năng lực như vậy a.”

Loading...