Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 237
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:41:19
Lượt xem: 86
Nghĩ đến đây, Sở Tu Viễn lần đầu tiên sinh ra ác cảm với nàng ta: “Khó trách bệ hạ không muốn nhắc tới nàng ta.”
“Thật sự là có thai thì một gói thuốc cho ra là được rồi, bệ hạ cần gì phải tức giận.” Lâm Hàn nói: “Hơn nữa, cho dù công chúa mang hài tử của ai, chung quy vẫn là cháu trai của bệ hạ, bệ hạ ngại mất mặt có thể lệnh trưởng công chúa gả qua, nào tức giận đến mức cũng không muốn dùng cơm ở nhà nàng ta chứ.”
Sở Tu Viễn ngẫm lại, không khỏi gật đầu: “Loại bệnh này có phải rất khó trị hay không?”
Lâm Hàn cũng chưa từng nghe nói qua mấy lần, nào biết: “Không c.h.ế.t được.”
Sở Tu Viễn: “Rất khó chịu à?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Không rõ ràng lắm. Chàng quan tâm đến nàng ta à?”
“Không, là nàng quan tâm.” Sở Tu Viễn tức giận nói xong liền trừng mắt nhìn Lâm Hàn một cái.
Lâm Hàn xắn tay áo lên: “Lại muốn luận bàn à?”
Sở Tu Viễn cầm tay nàng: “Đừng náo loạn.” Lập tức mang người lên giường.
Lâm Hàn: “Buồn ngủ rồi sao?”
Sở Tu Viễn cười tủm tỉm nói: “Nàng cùng ta làm chuyện khác, không ngủ cũng không sao.”
“Chàng so với Từ công đẹp hơn!” Lâm Hàn rất không khách khí nói ra, tránh tay hắn vòng qua bên kia, lên giường mới nói: “Nói với chàng một chuyện này.”
Sở Tu Viễn gật đầu, nói đi.
“Từ xuân đến thu trên mặt đất đều có muỗi, vả lại quanh năm suốt tháng ngồi trên mặt đất đối với thân thể cũng không tốt, ta muốn làm mấy bộ đồ nội thất cao.” Lúc Lâm Hàn mới gả cho Sở Tu Viễn cũng muốn thay đổi đồ đạc trong phủ, nhưng khi đó chưa nghĩ ra làm thế nào để nói với Sở Tu Viễn. Về sau không cần báo cáo Sở Tu Viễn nữa thì Lâm Hàn lại quên mất việc này, kết quả trì hoãn đến hôm nay.
Sở Tu Viễn: “Ngày sau bệ hạ lại đây giải thích như thế nào?”
Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Trước tiên dùng cái thấp. Bệ hạ hỏi thì nói thật. Bệ hạ không hỏi thì không nói.” Ngay lập tức thêm một câu: “Ta sẽ giải thích.”
Một bộ đồ dùng trong nhà không đắt tiền bằng một nồi sắt. Chỉ cần Lâm Hàn không đau lòng xót tiền, Sở Tu Viễn không có ý kiến gì.
Lâm Hàn cũng biết Sở Tu Viễn không thèm để ý chuyện nhỏ như vậy. Nhưng nàng cùng Sở Tu Viễn dù sao cũng là người một nhà, trong phủ thêm một đống gỗ, không nói trước với hắn một tiếng, Lâm Hàn luôn cảm thấy không tốt.
Lâm Hàn nói rõ với Sở Tu Viễn xong, sáng sớm hôm sau gọi Đại Bảo Bảo đến thư phòng, bảo Đại Bảo Bảo giúp nàng vẽ bàn ghế.
Đại Bảo Bảo vừa vẽ vừa hỏi: “Nương, những thứ này làm cho con sao?”
“Dáng dấp của con so với cha đẹp hơn, hay là so với nương đẹp hơn?” Lâm Hàn nhìn nó hỏi.
Hài tử đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận: “Con không vẽ cho nương nữa.”
“Buổi trưa có ăn cơm không?” Lâm Hàn cười tủm tỉm hỏi.
Tiểu hài tử nắm chặt bút lông, trừng mắt nhìn nương nó một cái: “Chỉ biết hù dọa người khác thôi.”
“Nhưng mà chưa từng hù dọa được con.” Lâm Hàn đối với chuyện này có chút đáng tiếc.
Tiểu hài tử vui vẻ: “Đó là bởi vì con thông minh.”
“Đại Bảo Bảo thông minh, nói ít làm nhiều, để sau rồi ta tặng riêng con một cái ghế bập bênh.” Lâm Hàn nói.
Tiểu hài tử mừng rỡ: “Chỉ cho con thôi à?”
“Con nói xem?” Lâm Hàn hỏi ngược lại.
Đại Bảo Bảo nhất thời biết hai ca ca cũng có, không khỏi nói thầm: “Thiên vị.”
Lâm Hàn nhíu mày: “Nói cái gì đấy?”
“Con nói mấy thứ này thoạt nhìn rất đơn giản, chỉ một lúc là vẽ xong.” Đại Bảo Bảo nhanh chóng nói ra, động tác trên tay không ngừng, chỉ một lát đã vẽ xong mấy hình mà Lâm Hàn yêu cầu, còn đánh dấu kích thước.
Buổi chiều, Lâm Hàn giao cho quản sự mua sắm đặt làm hai bộ.
Nửa tháng sau, kinh sư Trường An nghênh đón thời điểm nóng nhất trong năm, hai bộ đồ đạc đưa đến phủ Đại tướng quân.
Lâm Hàn sai nô bộc đưa đến phòng cách vách.
Hồng Lăng đi theo bên cạnh Lâm Hàn nhịn không được nói: “Phu nhân, qua vài ngày nữa Lục gia sẽ phái người đến đo kích thước làm đồ nội thất.”
“Cái mà Lục gia đo làm chính là của hồi môn của Lục cô nương, còn đây là ta đưa cho Sở Mộc, không liên quan với nhau.” Lâm Hàn phất tay với nô bộc, bảo bọn họ đưa qua, sau đó sai người đưa một bộ khác vào trong nhà chính.
Đặt ở trung đường không dễ nhìn, trước tiên chuyển đến phòng trà nước phía đông, lúc ăn cơm lại dọn ra ngoài.
Tuy nhiên, nô bộc vừa đặt bàn ổn định, Đại Bảo Bảo liền trèo lên ghế cao: “Nương, đây là cái mà con vẽ sao?”
Lâm Hàn gật đầu.
Tiểu hài tử đánh giá bàn ghế một chút, chậc chậc nói: “Con thật lợi hại!” Nói xong, dừng một chút: “Con đều phải thích chính bản thân mình.”
Sở đại tướng quân suýt nữa bị ngạch cửa cao làm vấp chân, vịn khung cửa đứng vững, liền nhịn không được nói: “Đại Bảo Bảo, con có biết tường hộ thành dày đến chừng nào không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-237.html.]
“Cha muốn nói da mặt con dày hơn tường hộ thành chứ gì?” Đại Bảo Bảo liếc mắt nhìn Sở Tu Viễn một cái: “Cha có thể nói thẳng, con không tức giận, dù sao cũng không phải thật.”
Lâm Hàn vui vẻ.
Sở Tu Viễn nghẹn họng muốn đánh nó: “Xuống đây! Đều bị con giẫm cho bẩn hết rồi kìa.”
“Con vẽ mà.” Tiểu hài tử vỗ lên bàn một cái, lập tức đau đến mức phải hít sâu một hơi.
Lâm Hàn đi tới: “Có bị ngốc không hả?” Xách nó xuống: “Phu quân có cảm thấy đặt bộ bàn ghế này ở đây chẳng ra gì không?”
Sở Tu Viễn định nói không, nhưng nhìn thấy giường thấp cùng với bàn vuông thấp và đệm ở trên mặt đất, cực kỳ không hài hòa: “Cho nên?”
“Ta định đem toàn bộ đồ dùng trong phòng trà này thay hết một lượt luôn.” Lâm Hàn nói.
Hiếm khi thấy Lâm Hàn hào phóng một lần, Sở Tu Viễn nhìn thấy rất vui lòng, không cần suy nghĩ liền nói: “Được.”
“Thẩm thẩm, mấy đồ dùng trong phòng trà bên kia của ta cũng thay hết luôn.” Sở Mộc theo sau tiến vào nói.
Lâm Hàn: “Bố trí như thế nào thì cứ nghe lời lão bà ngươi. Người sống cả đời với ngươi là nàng ấy, không phải ta và thúc phụ ngươi.”
Sở Mộc không khỏi nhíu nhíu mày: “Thành thân thật phiền toái. Lúc ấy ta cũng không nên nghe các ngươi nói cái gì mà Lục Thái Thường nhân phẩm tốt, gia phong Lục gia đoan chính các loại, khiến ta bây giờ muốn đổi đồ đạc cũng không làm chủ được.”
“Huynh có thể không thành thân mà.” Đại Bảo Bảo đột nhiên mở miệng.
Sở Mộc: “Hôn kỳ đều định ra rồi, ta dám nói không, nương đệ cùng cha đệ có thể trói ta lại đưa vào cung.”
Đại Bảo Bảo không hiểu: “Tại sao?”
“Để hoàng hậu cô mẫu của đệ cùng hoàng đế cô phụ xử ta chứ sao.” Sở Mộc nói.
Đại Bảo Bảo không nhịn được mà nói: “Huynh thật đáng thương.”
Trong lòng Sở Mộc vui vẻ: “Thẩm thẩm, thúc phụ, nghe thấy chưa.”
Lâm Hàn: “Hiếm khi lần đầu tiên xem mắt liền gặp một cô nương có gia phong tốt, diện mạo cũng không tồi, ngươi phải biết thỏa mãn đi. Ngươi ở bên này kén cá chọn canh, chê đông chê tây, không chừng người ta cũng đang ghét bỏ ngươi, nghĩ làm thế nào để hủy hôn đấy.”
Sở Tu Viễn không khỏi nhíu mày.
Sở Mộc bĩu môi nói: “Làm sao có thể. Người rể hiền giống như ta, có gia thế tốt, bộ dáng tốt, Lục gia bên kia có đốt đèn lồng cũng không tìm được.”
Sở Tu Viễn buồn cười.
Sở Mộc thấy thế, không khỏi hỏi: “Khuỷu tay thúc phụ muốn rẽ ra ngoài à?”
Sở Tu Viễn khẽ lắc đầu.
Sở Mộc: “Đó chính là đồng ý với ta?”
Sở Tu Viễn lần thứ hai khẽ lắc đầu: “Không phải, không phải.”
“Nói chuyện đàng hoàng xem!” Lâm Hàn mở miệng nói.
Sở Tu Viễn nghiêm túc hẳn lên: “Hôm nay hạ triều Lục Thái Thường tìm ta hàn huyên một lát. Tiểu Hầu gia, muốn biết nhạc phụ tương lai của ngươi nói cái gì không?”
“Ta cùng hắn không phải người cùng đường, không muốn.” Lục Thái Thường là một lễ quan nho nhã, Sở Mộc là một võ tướng thẳng thắn rộng rãi, giao tiếp với mấy người mà mỗi câu nói đều phải nói có sách mách có chứng là việc không kiên nhẫn nhất.
Sở Tu Viễn cũng biết điểm này, cũng không úp úp mở mở: “Lục gia cô nương muốn hủy hôn.”
“Cái gì?!” Sở Mộc quay về phía hắn.
Đại Bảo Bảo cũng không bò lên bò xuống, Sở Dương cùng Sở Ngọc cũng không chui về phòng trò chơi phía đông, đều nhìn về phía cha bọn nó, hỏi không thành tiếng, ngài có biết mình đang nói cái gì không?
Sở Tu Viễn gật đầu: “Lục gia tiểu thư hôm qua khóc lóc tìm Lục Thái Thường nói nàng ấy nhất định phải hủy hôn. Nguyên nhân là Tái Bắc Hầu ngươi trong ngoài không đồng nhất.”
“Ta trong ngoài không đồng nhất?” Sở Mộc há miệng: “Ta trong ngoài không đồng nhất khi nào?”
Sở Tu Viễn: “Trong nhà ngay cả một thông phòng cũng không có, thoạt nhìn giữ mình trong sạch, kì thực hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ.”
Sở Mộc: “Hồng nhan tri kỷ? Đó là cái gì?”
Đại Bảo Bảo không khỏi nói: “Mộc ca thật ngốc, không phải đồ vật, là nữ nhân.”
Sở Mộc trừng mắt nhìn nó một cái, ai bảo đệ lắm miệng. Lập tức quay về phía thúc phụ của hắn.
“Là chuyện mà thẩm thẩm ngươi ở bên ngoài Nhạn Môn Quan làm ra.” Sở Tu Viễn liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái.
Lâm Hàn còn đang suy nghĩ, từ hôn thì từ hôn, nàng quen rồi. Nghe vậy nhất thời trợn tròn mắt: “Chuyện kia—— chuyện kia sao lại truyền đến Lục gia rồi?”
Sở Tu Viễn: “Thế gian này truyền nhanh nhất ngoại trừ chuyện ác thì chính là loại chuyện này. Nếu ngươi ở biên quan cứu một nam tử, cũng không có ai giúp ngươi dương danh.”
Lâm Hàn vội vàng hỏi: “Lục Thái Thường phải biết chứ. Hắn không nói với khuê nữ của hắn à?”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Nói rồi, Lục tiểu thư nói bộ dáng của Sở Mộc so với nàng còn tuấn tú hơn. Nếu nàng đã có thể chọc cho nữ tử nhào vào trong n.g.ự.c thì mấy năm nay người tự tiến cử lên giường cho Sở Mộc chỉ có thể nhiều hơn chứ không ít, nàng ấy không muốn cùng một đám nữ nhân tranh giành một nam nhân.”