Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-07-25 21:27:19
Lượt xem: 408
"Được chứ. Nhưng mà đậu tằm phải ngâm mấy ngày mới được. Hay để ta bảo đầu bếp làm chút bánh rán hành được không?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Dương: "Là cái bánh ăn rất giòn, có từng lớp rất mỏng không?" Vừa thấy nàng gật đầu, tiểu hài tử không nhịn được hét toáng lên: "Ta không ăn mì sợi chiên giòn nữa, nương, làm bánh rán hành đi."
"Của ta!" Đại Bảo Bảo nắm lấy vạt áo Lâm Hàn.
Đại công tử nhất thời muốn cho đệ đệ một cái tát, cái gì cũng là của nó hết vậy. Trước kia cũng không thấy thằng bé bá đạo như vậy mà.
"Phòng bếp lớn có hai cái chảo sắt, có thể nấu hai cái cùng một lần." Lâm Hàn nói.
Hai huynh đệ Sở Dương và Sở Ngọc vừa nhớ lại mắt liền sáng ngời, cũng lười nhìn đệ đệ bá đạo một cái.
Nói đi cũng phải nói lại, Sở Đại Bảo Bảo không nói thì Lâm Hàn còn chưa có cảm giác, cậu nhóc vừa la hét đói bụng, Lâm Hàn cũng cảm thấy có hơi đói.
Về đến nhà, Lâm Hàn liền lệnh cho người hầu làm bánh rán hành. Đợi bụng bốn mẫu tử không còn kêu ùng ục nữa, Lâm Hàn mới đem cách chiên đậu tằm giao cho đầu bếp.
Trong tay Đại Bảo Bảo có đồ ăn rồi cũng không còn nháo nương nữa, đuổi theo hai ca ca tranh giành đồ chơi bọn họ mua ở chợ phía đông.
Sở Dương và Sở Ngọc lớn hơn Sở Đại Bảo Bảo vài tuổi, cho dù ngại tiểu đệ phiền phức nhưng nhốt cậu nhóc ở ngoài cửa cũng không hay. Hai huynh đệ liền bàn bạc một chút, mỗi người đều cho Đại Bảo Bảo mấy thứ.
Lâm Hàn thấy ba huynh đệ tương thân tương ái, liền trở về nhà chính nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, Lâm Hàn vừa bưng ly nước lên uống một ngụm nước, thê tử lão Hà đã đứng ở ngoài cửa cầu kiến.
Hồng Lăng nghênh đón: "Có chuyện gì à?"
"Lão nô luôn cảm thấy phu nhân quên mất. Nếu như không quên, cũng mong phu nhân đừng trách." Trâu thị vừa nói chuyện vừa lén liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái.
Lâm Hàn: "Ta đến phủ này cũng một thời gian rồi, tính tình ta như thế nào thì có thể người ngoài không biết, nhưng các ngươi còn không rõ ràng nữa sao?"
"Vậy thì lão nô đành nói vậy. Phu nhân, qua mấy ngày nữa là sẽ đến tiết Thanh Minh."
Lâm Hàn theo bản năng muốn nói có liên quan gì với ta, bỗng nhiên nghĩ đến thật sự có liên quan thật. Nàng không còn một thân một mình nữa, nàng có nhà, nàng là nữ chủ nhân phủ tướng quân, nên gánh vác trách nhiệm cùng nghĩa vụ của nữ chủ nhân.
"Tảo mộ lão phu nhân?" Lâm Hàn hỏi.
Trâu thị liên tục gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng ngài phải đi một mình. Mấy vị tiểu công tử còn nhỏ, mộ âm khí nặng."
"Điểm ấy ta biết, linh hồn tiểu hài tử bất ổn, đột nhiên đi địa phương xa lạ rất dễ bị dọa mất hồn mất vía." Lâm Hàn nhìn về phía Hồng Lăng: "Đừng nói cho bọn chúng biết. Đợi khi nào bọn chúng đi học, Bạch Bạch đi ngủ thì chúng ta ngồi xe ngựa đi qua đó."
Hồng Lăng biết rõ mấy vị tiểu chủ tử bu bám Lâm Hàn đến cỡ nào: "Vậy nô tỳ đi chuẩn bị đồ dùng để tảo mộ nhé?"
Lâm Hàn gập đầu: "Chờ một chút, cái này là cho nương Hà An."
Dựa theo kiếp trước Lâm Hàn sẽ gọi Trâu thị là a di, thẩm tử các loại. Hiện giờ nàng là phu nhân tướng quân, Trâu thị là nô bộc, nàng không thể gọi như vậy được, mà gọi thẳng Trâu thị lại quá xa lạ, nghĩ trái nghĩ phải, với những người lớn tuổi như Trâu thị, cứ gọi chung là nương của ai đó là được.
"Tiền ạ?" Hồng Lăng quay đầu nhìn lại, có chút ngoài ý muốn.
Trâu thị vội vàng nói: "Không được, không được, phu nhân."
Trong phủ có nhiều người như vậy mà chỉ có ngươi nhớ rõ, chỉ bằng điểm này là đã xứng đáng được thưởng rồi." Lâm Hàn mở ra chuỗi đồng tiền lúc trước đưa cho Sở Bạch Bạch, lấy ra mười đồng tiền đưa cho Hồng Lăng.
Hồng Lăng rất hâm mộ, nhưng nàng ấy không dám ghen tị: "Thưởng thì ngươi cứ cầm đi." Nói xong liền nhét vào tay bà ấy.
Trâu thị lập tức luống cuống tay chân, nhìn Lâm Hàn rồi lại nhìn tiền: "Phu nhân, trong phủ..."
Lâm Hàn khoát tay: "Ta đã nói rồi, làm tốt thì được thưởng. Quanh năm suốt tháng không có gì sai, cuối năm được thưởng, đó cũng không phải lừa gạt. Trong mắt cha ta mặc dù không có ta, nhưng người ta gả là Đại tướng quân, ở trên đồ cưới chẳng những không dám bớt xén mà so với đồ cưới mà đích mẫu ta chuẩn bị cho muội muội ta còn nhiều hơn một thành. Hơn nữa, ta còn có ngàn lượng hoàng kim mà bệ hạ thưởng cho ta nữa mà."
Trâu thị nghe vậy biết không thể từ chối nữa, bằng không sẽ có vẻ giả dối: "Tạ ơn phu nhân."
Lâm Hàn giơ tay lên, Trâu thị lui ra.
"Ngày tảo mộ ngươi đi theo ta đi, ta không biết mộ lão phu nhân ở nơi nào." Lâm Hàn nói.
Hồng Lăng phúc thân: "Vâng."
"Phu nhân, phu nhân——"
Lâm Hàn nhíu mày, người chạy tới phòng chính đột nhiên dừng lại.
Hồng Lăng xoay người: "Chuyện gì mà vội vàng hấp tấp thế hả?"
"Lệnh đường tới rồi, ở ngoài cửa." Gã sai vặt gác cổng hôm nay vội vàng luống cuống nói.
Hồng Lăng vội vàng xoay người về phía Lâm Hàn: "Phu nhân, làm sao bây giờ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-25.html.]
"Là nương ta hay là đích mẫu của ta?" Lâm Hàn hỏi.
Gã sai vặt gác cổng bị hỏi ngây ngẩn cả người, không khỏi cầu cứu Hồng Lăng.
"Nương ta gầy như ta, thấp hơn ta một chút." Lâm Hàn vươn ba ngón tay ra: "Cũng cỡ chừng này. Màu da không đen không trắng. Đích mẫu của ta thấp hơn ta nửa cái đầu, người đẫy đà, làn da trắng hơn."
Gã sai vặt gác cổng nhớ lại: "Là nương của ngài."
"Đừng để ý tới bà ta, không gặp được ta sẽ tự đi về." Lâm Hàn nói dứt khoát.
Gã sai vặt gác cổng nghe vậy liền sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần lập tức lộ vẻ khó xử. Vị kia chính là quý thiếp của Lâm thừa tướng đấy.
Lâm Hàn không khỏi thở dài một hơi: “Thường nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Để tránh cho các ngươi hiểu lầm ta là người tâm ngoan thủ lạt, ích kỷ bạc tình bạc nghĩa. Hôm nay ta liền nói cho các ngươi biết, ta đến phủ rồi mới biết đại tướng quân có ba hài tử.”
Hồng Lăng cùng gã sai vặt gác cổng đều không dám tin.
Lâm Hàn cười khẽ một tiếng: “Đại đa số trưởng bối đều yêu thương hài tử. Nhưng rừng lớn, loại chim nào mà chẳng có.” Nàng dừng một chút: “Còn bảo ta đi ra ngoài gặp bà ta nữa không?”
Gã sai vặt gác cổng vội vàng lắc đầu: “Nhưng, nhưng bà ấy không đi thì sao ạ?”
“Bà ta cũng muốn giữ thể diện, không đi cũng không dám làm ầm ĩ ngoài cửa đâu.” Lâm Hàn nói.
Hồng Lăng không cho rằng như vậy: “Phu nhân, chuyện lần này liên quan đến muội muội ngài.”
“Bà ta chỉ là thiếp của cha ta, không có sức lực mà làm náo loạn đâu.” Lâm Hàn nhìn về phía nàng ấy: “Ta nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?”
Hồng Lăng hiểu được, gã sai vặt gác cổng cũng lui ra.
Lâm Hàn khoát tay, Hồng Lăng cũng đi theo lui ra ngoài.
Trong chủ viện chỉ còn lại một mình Lâm Hàn, Lâm Hàn liền lẻn vào không gian, tìm cách làm giấy trúc cùng với sách dạy nấu ăn.
Lâm Hàn lật toàn bộ sách bên trong ra, mệt mức đến trán đổ mồ hôi mới tìm được sách dạy nấu ăn cùng sách “Thiên công khai vật”.
Lo lắng mấy hài tử bất thình lình chạy tới, Lâm Hàn dùng tinh thần lực đem toàn bộ sách vở ném trở lại trong thùng đựng hàng, sau đó cầm sách dạy nấu ăn cùng “Thiên công khai vật” đi ra, nghỉ ngơi một lát liền trở về phòng ngủ.
Lâm Hàn mở sách ra tìm được thứ nàng cần, lặng lẽ đọc mấy lần cho thuộc rồi ném sách trở lại không gian, đi thư phòng luyện tập viết chữ. Sau này nàng sẽ chép toàn bộ nội dung trong sách ở bên trong lên trúc giản, đỡ phải đọc thuộc lòng.
“nương, nương...”
Giọng nói của Sở Dương từ bên ngoài truyền đến, mà hài tử kia biết Lâm Hàn không biết nhiều chữ lắm, còn không biết dùng bút lông, Lâm Hàn cũng không trốn tránh: “Chuyện gì thế?”
“ Sở Bạch Bạch làm gãy chân xe ngựa của ta. nương, mau quản nó đi.”
“Không phải Sở Bạch Bạch.”
Lâm Hàn ném bút lông xuống, đứng dậy đi ra ngoài: “Con là Đại Bảo Bảo, so với đại ca Đại Bảo của con còn có nhiều Bảo hơn, tại sao con lại ném xe ngựa của đại ca hả?”
“Không mà.” Tiểu hài tử theo tiếng nhìn thấy Lâm Hàn tiến vào, liền trốn phía sau nhị ca Sở Ngọc của thằng bé.
Sở Ngọc xoay người túm thằng bé ra, tiểu hài tử giơ tay lên hướng trên mặt Sở Ngọc chào hỏi.
Nhị công tử giật mình.
Lâm Hàn đi qua xách tiểu hài tử lên, đánh vào m.ô.n.g hắn một cái: “Làm sai rồi còn đánh người, Đại Bảo Bảo, vi nương thực sự thất vọng về con.”
Đại Bảo Bảo miệng méo xệch, sau đó “oa” một tiếng khóc toáng lên, khiến cho Sở Dương cùng Sở Ngọc cùng bị chấn động giật cả mình.
Lâm Hàn đau đầu: “Không được khóc nữa. Khóc nữa, ta không thương con nữa.”
“Hức…” Tiểu hài tử dừng lại.
Lâm Hàn xoa xoa thái dương: “Con làm gì mà lại ném xe ngựa của đại ca con?”
Tiểu hài tử đáng thương nhìn Lâm Hàn, người ta đã khóc rồi mà vẫn còn thẩm vấn người ta, ta không thích ngài nữa.
“Đại Bảo, con nói xem.” Lâm Hàn quay sang Sở Dương hỏi.
Sở Dương chỉ vào xe ngựa bị rớt một cái bánh xe: “Nó muốn con đưa cho nó.” Cậu bé sợ Lâm Hàn nói mình bắt nạt đệ đệ: “Con đã đưa cho nó mấy thứ rồi, nhưng nó cứ đòi đồ trong tay con. Con chơi cái gì nó đòi cái đó.” Cậu lại chỉ vào Sở Đại Bảo Bảo: “Trước kia nó không như vậy đâu, nhưng mấy bữa nay không biết học theo ai nữa, con cũng muốn đánh c.h.ế.t nó luôn.”
Tiểu hài tử xoay người chui vào trong lòng Lâm Hàn.
Lâm Hàn vừa thấy toàn bộ nước mắt nước mũi đều bôi hết lên người nàng, trong nháy mắt đầu đầy vạch đen: “Trốn cái gì hả? Chột dạ rồi à. Chột dạ thì sau này phải sửa biết không.”
“Ngài nói với hắn cũng vô dụng thôi.” Sở Ngọc mở miệng nói: “Phải đánh nó. Đánh một trận rồi nó mới yên được.”