Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 250
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:41:48
Lượt xem: 84
Lâm Hàn tức cười: “Ta chỉ hỏi thế mà chàng cũng dám trả lời thật sao?”
Sở Tu Viễn cũng bị chính hắn chọc cười: “Nàng là phu nhân của ta chứ đâu phải người ngoài, chọc nàng giận thì cùng lắm là nàng cho ta một quyền, có gì không dám.”
Hắn đã nói đến vậy, Lâm Hàn cũng ngại so đo với hắn: “Mấy ngày nữa lên triều gặp Sở Mộc, nhớ hỏi rõ hắn xem Tôn gia cô nương thế nào.”
Sở Tu Viễn: “Lát nữa hắn tới đây nàng tự hỏi đi.”
Lâm Hàn: “Ta đã nói với hắn trước khi hồi môn không được qua đây nữa.”
Sở Tu Viễn kinh ngạc: “Khi nào?”
Lâm Hàn ngẫm lại: “Chiều hôm qua.”
Chiều qua Sở Tu Viễn ở trong cung xử lý chính vụ, chả trách hắn không biết.
Sở Tu Viễn rất tò mò: “Sở Mộc không hầm hừ nói hắn không cưới sao.”
Lâm Hàn: “Hắn dám sao?”
Lâm Hàn hôm qua không phải như Lâm Hàn hôm nay —— què nửa chân. Sở Mộc dám nói không, Lâm Hàn sẽ lập tức đánh hắn.
Nghĩ như vậy, Sở Tu Viễn lại vui vẻ, vui sướng khi người gặp họa: “Lễ vật hồi môn nàng đã giúp hắn chuẩn bị ổn rồi sao?”
Lâm Hàn: “Ở bên chỗ tây sương phòng. Của hồi môn Tôn gia đưa tới hôm qua đều đặt ở đông sương phòng. Ta nhìn sơ qua rồi, khá nhiều.”
Sở Tu Viễn: “Chúng ta chuẩn bị nhiều sính lễ, Tôn Đình úy mà không thêm một chút hồi môn, lúc đưa dâu hôm qua nếu bị người ta phát hiện tất cả đều là sính lễ của chúng ta, sau này ai dám kết thân gia với ông ấy nữa.”
Lâm Hàn tuy sống tiết kiệm nhưng cũng không khắt khe thuộc hạ, cũng không chà đạp hài tử, đối với người bên ngoài cũng không keo kiệt, bởi vậy nàng cũng không thích qua lại với hạng người không chịu bỏ ra chút gì vì nhi nữ.
Tôn gia không giàu có nhưng vẫn cho rất nhiều của hồi môn, Lâm Hàn rất có hảo cảm với Tôn gia, mặc dù của hồi môn không có liên quan tới nàng mà là tài sản riêng của Tôn gia cô nương: “Tôn gia không nghĩ tới chuyện mua cửa hàng để làm chút gì đó sao?”
Sở Tu Viễn thuận miệng hỏi: “Làm cái gì?”
Lâm Hàn ngẫm lại: “Ăn, mặc, ở, đi lại. Vải dệt cần nhiều vốn, không được chạm nước không được bắt lửa, có lẽ Tôn gia không kham nổi. Thực, dân dĩ thực vi thiên, cho dù là người nào thì cũng cần ăn cơm.” Lại quay sang Sở Tu Viễn, thử thăm dò hỏi: “Tiệm cơm thì sao?”
Sở Tu Viễn nghe được bốn chữ “ăn, mặc, ở, đi lại” thì đã đoán được Lâm Hàn muốn nói tới “thực”, vì nàng thích ăn nhất, nghe vậy cũng không thấy ngoài ý muốn: “Thực đơn của nhi tử nàng đã in xong rồi.”
Hai bản thực đơn có tranh minh họa đã ra đời, nhiều tiệm cơm và quán rượu đều nấu ăn dựa trên bản thực đơn đó, đừng nói là Tôn gia mở tiệm cơm, dù là chính Lâm Hàn mở tiệm cũn chẳng kiếm được bao nhiêu.
Lâm Hàn nghe ra ý tứ của hắn: “Trong thực đơn đa số là các món điểm tâm, món hấp và món hầm. Tôn gia hoàn toàn có thể làm mấy cái chảo sắt để làm món xào.” Lại tạm dừng một chút: “Chỉ sợ phu nhân Tôn Đình úy không dám làm.”
Tôn Đình úy bận rộn chuyện nha môn, không có biện pháp phân thân, nếu phu nhân của ông ấy không có gan thì dù Lâm Hàn có nói toạc yết hầu cũng vô dụng.
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Đợi một thời gian nữa ta nói Sở Mộc thử thăm dò nhạc mẫu nhà hắn xem sao. Mấy ngày này nàng để ý tình huống cách vách một chút, đừng để cô nương thiếu tâm nhãn kia làm xằng làm bậy.”
Lâm Hàn không nhịn được trừng mắt nhìn hắn: “Sau này ít nói mấy lời như vậy đi.”
Sở Tu Viễn nhướng mày, cố ý hỏi: “Thiếu tâm nhãn sao? Đây là cha nàng ấy tự nói mà. Mấy ngày trước gặp ta còn nói nữ nhi nhà ông ấy không biết suy nghĩ, sau này lỡ làm ra chuyện gì ngu xuẩn thì tùy ý ta đánh mắng, chỉ cần đừng để trong lòng là được.”
Lâm Hàn: “Cha nàng ấy là cha nàng ấy, chàng là chàng. Đại Bảo Bảo cả ngày muốn đánh Sở Mộc nhưng không bao giờ chấp nhận để người khác mắng Sở Mộc, Tôn Đình úy nghe được mấy lời này, thể nào cũng sẽ lo lắng không thôi.”
Sở Tu Viễn cũng không phải loại người tùy tiện, nói như vậy chỉ vì lo lắng Lâm Hàn không vui lại quản Sở Mộc, lão bà của Sở Mộc lại khiến cuộc sống hằng ngày rối tinh rối mù, mang kiếp nạn tới cho Sở Mộc mà thôi.
Sở Tu Viễn nghe vậy cũng thấy vui vẻ, làm ra vẻ khiêm tốn thụ giáo: “Sau này sẽ không nói nữa.”
Lâm Hàn: “Hôm nay cũng không nên nói.”
Sở Tu Viễn liên tục gật đầu: “Được được, vi phu sai rồi. Có muốn ta đỡ nàng ra ngoài hít thở không khí không?”
Mặt trời lên cao, bên ngoài có hơi nóng, Lâm Hàn lắc đầu: “Không cần. Hôm nay không có việc gì sao?”
Sở Tu Viễn: “Bệ hạ biết ta và nàng hôm nay phải uống trà của tân nhân nên cho ta nghĩ một ngày. Hôm nay ta không đi đâu cả, chỉ ở nhà với nàng.”
Lâm Hàn không khỏi cười: “Vậy đi hái cho ta ít anh đào đi.”
Sở Tu Viễn đáp một tiếng “vâng”, còn chắp tay hành lễ với Lâm Hàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-250.html.]
Lâm Hàn thấy hắn tác quái, rất muốn đá hắn. Nhưng mà nhìn đến chân mình, Lâm Hàn lại thành thành thật thật ngồi xuống.
Cách hai bức tường, không biết Sở Mộc và tân nương của hắn không biết nói gì với nhau, ở chung một phòng nhưng lại vô cùng ngượng ngùng: “Phu nhân, ta đi hái cho nàng ít anh đào.” Không đợi Tôn Phinh Đình mở miệng, Sở Mộc đã kêu nha hoàn đi lấy mâm.
Tôn Phinh Đình theo bản năng đứng lên nói không cần.
Nhưng mà lời còn chưa kịp nói, Sở Mộc đã đi ra ngoài.
Tôn Phinh Đình không nhịn được thì thầm: “Mới vừa ăn cơm xong, ta không đói bụng mà.”
Nha hoàn hồi môn đứng bên cạnh Tôn Phinh Đình nhỏ giọng nói: “Cô nương, để cô gia đi hái đi. Ta nói ngài nghe, anh đào nhà bọn họ ——”
Tôn Phinh Đình quay sang nhìn nha hoàn của nàng ấy: “Nhà ai?”
Tiểu nha hoàn ngẩn người, đáy lòng bỗng nhiên xao động: “Nhà ta. Anh đào nhà ta to như trứng bồ câu vậy. Sáng nay ta đi dạo một vòng trong phủ, phát hiện ngoài anh đào đã chín đỏ, còn có quả vải ——”
Tôn Phinh Đình sợ hãi kêu lên: “Quả vải?! Thứ đó không phải chỉ có ở phương nam sao? Sao Trường An cũng có quả vải?”
Tiểu nha hoàn liên tục gật đầu: “Sáng nay ta nhìn thấy quả vải cũng tưởng mình hoa mắt. Người trong phủ nói là quả vải, hơn nữa có thể ăn được, dọa ta thiếu chút thì ngất xỉu. May mắn là đã kịp nhéo chính mình một cái, khiến bản thân tỉnh táo lại. Không đúng, ta không phải muốn nói tới chuyện này. Không riêng gì quả vải, còn có táo tây, hồng, táo, lựu, sơn tra, sung, thậm chí là giống nho chỉ có ở Tây.”
Tôn Phinh Đình trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu nha hoàn véo nhẹ vào cánh tay nàng ấy.
Tôn Phinh Đình đột nhiên thanh tỉnh, không nhịn được nuốt nước miếng: “Đều chín cả à?”
Tiểu nha hoàn cả kinh “a” một tiếng, sau đó liên tục lắc đầu: “Không, không có. Chỉ có anh đào có thể ăn. Cô nương, cô nương, ngài muốn làm gì? Từ từ, ta, ta còn chưa nói xong đâu.”
Tôn Phinh Đình chạy ra tới cửa rồi mỗng thu chân lại, vội hỏi: “Còn có các loại cây ăn quả khác không?”
Tiểu nha hoàn hồi tưởng một chút: “Không nhớ rõ. Hình như là không.”
Tôn Phinh Đình xoay người rời đi.
Tiểu nha hoàn vội nói: “Còn có ——”
Tôn Phinh Đình: “Không phải ngươi nói không còn sao?”
Tiểu nha hoàn theo bản năng gật đầu, ngay sau đó vội lắc đầu: “Không có cây ăn quả nhưng có thứ khác. Bên này còn có dưa lê, dưa chuột và khổ qua chúng ta từng mua vào hè năm trước ở chợ đông. Nghe Hoàng Kỳ tỷ ty – nha hoàn của cô gia nói ở đây còn có dưa Tây Vực. Một quả nặng mười mấy cân, chỉ cần bổ hai quả là đủ cho chúng ta ăn.”
Tôn Phinh Đình chỉ quan tâm tới việc nó đã chín chưa: “Cũng chưa chín à?”
Tiểu nha hoàn gật đầu: “Hình như phải chờ khoảng một tháng nữa.”
“Sao cái nào cũng phải chờ vậy.” Tôn Phinh Đình nhíu mày: “Bây giờ ta rất muốn nếm thử.”
Tiểu nha hoàn nhắc nhở nàng ấy: “Cô nương, còn chưa tới tháng năm đâu.”
Tôn Phinh Đình nhìn ra ngoài, mặt trời bên ngoài còn chưa biến thành lò lửa: “Ngươi nói đúng, lúa mì vụ đông vẫn còn chưa chín.” Quay vào vừa ngồi xuống lại nhớ tới một chuyện: “Sao trong phủ lại có nhiều cây ăn quả như vậy? Đều là, đều là hầu gia trồng sao?”
Tiểu nha hoàn lắc lắc đầu: “Hầu gia không biết trồng. Là phu nhân Đại tướng quân ở cách vách trồng. Nghe nói bên đó còn nhiều cây hơn chúng ta bên này vì phủ Đại tướng quân lớn hơn phủ chúng ta.”
Tôn Phinh Đình không nhịn được nhìn về phía đông: “Hôm nay lúc ta qua đó thỉnh an Đại tướng quân và phu nhân, hình như trong phủ bọn họ còn có đào, phủ chúng ta có không?”
Cây ăn quả quá nhiều, tiểu nha hoàn xem hoa mắt, sao có thể nhớ rõ chứ
Tiểu nha hoàn ngẫm lại: “Ta đi tìm Hoàng Kỳ tỷ tỷ nhé?”
Tôn Phinh Đình: “Không cần. Đừng để người ta nghĩ rằng ta chưa từng ăn qua.”
Tiểu nha hoàn nghĩ thầm, ngài chưa ăn từng ăn thật mà. Có gì mà hiểu lầm chứ. Nghe được tiếng bước chân, tiểu nha hoàn quay đầu nhìn, thấy Sở Mộc đã trở lại.
Tiểu nha hoàn vội kéo tay áo Tôn Phinh Đình.
Tôn Phinh Đình bỗng nhiên đứng dậy, bên tai vang lên lời dặn dò của nương: “Lúc đến Sở gia không được phát cáu, nương chiều con quen rồi, người Sở gia không nợ gì con, cũng sẽ không chiều con. Nếu con không hiểu chuyện khiến phu nhân Đại tướng quân trả con về, đừng hy vọng cha nương ra mặt giúp con.”
Tôn Phinh Đình vội vàng thu lại cái chân đã đưa ra hơn phân nửa, dùng sức nuốt nước miếng, mỉm cười nói: “Nhiều như vậy sao, ta không ăn hết đâu.”
Sở Mộc ngồi xuống, giơ tay ra hiệu cho nàng ấy cùng ngồi: “Nàng không ăn hết thì còn có ta. Ta đã rửa sạch sẽ rồi, nếm thử đi. Nếu thích thì ta lại hái thêm cho nàng.”