Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:20:41
Lượt xem: 201
“Bệ hạ, người bị hun khói chính là thần, đại tướng quân của ngài.” Sở Mộc vội vàng đậy nắp nồi lại.
Thương Diệu: “Đại tướng quân ở bên cạnh trẫm, ngươi là đại tướng quân từ đâu tới?”
Tiểu Hầu gia cố gắng mở một con mắt ra, đối diện với một đôi mắt đang mỉm cười, chủ nhân của đôi mắt kia vừa hay chính là thúc phụ hắn. Khuôn mặt tiểu Hầu gia thoáng cái đỏ lên, lúng túng nói: “Thúc phụ cũng ở đây à?”
Sở Tu Viễn: “Ta không ở đây sao biết tiểu Hầu gia chí hướng rộng lớn, muốn làm đại tướng quân chứ.”
“Ta, ta chỉ là thuận miệng nói vậy thôi. Thúc phụ, ngài sẽ không so đo với ta chứ, đúng không?” Sở Mộc vội vàng nói.
Sở Tu Viễn trừng hắn một cái: “Cách xa một chút, còn chưa chín đâu.”
“Mùi đậm như vậy mà còn chưa chín sao?” Sở Mộc tìm thẩm thẩm hắn.
Lâm Hàn dắt Đại Bảo Bảo đi tới, nhẹ nhàng mở nắp nồi lên, nhéo khoai trong nồi hấp một chút, thấy đã mềm rồi: “Được rồi. Cẩn thận nóng.”
Sở Mộc nhếch miệng cười, hắn đã nói có thể ăn được rồi mà.
“Bệ hạ vẫn còn ở đây.” Lâm Hàn nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
Tiểu Hầu gia đang định bốc một củ ăn lập tức xoay người đi rửa tay, sau đó tiếp nhận đĩa mà nha hoàn đưa tới, định chọn một củ lớn nhất trình lên Hoàng đế Thương Diệu.
Lâm Hàn nhịn không được hoài nghi tất cả chỉ số thông minh của hắn đều dùng để dẫn binh đánh giặc: “Chọn củ nhỏ dài, mềm rồi ấy. Củ lớn quá bên trong có thể vẫn còn sống.”
Hoàng đế Thương Diệu nhìn thấy một màn này, cảm xúc không vui khi Lâm Hàn nói bậy bạ trong nháy mắt liền biến mất.
Đứa nhỏ nhất là một đứa yếu đuối vừa chạm vào liền khóc, đứa lớn nhất so với nhỏ còn không hiểu chuyện bằng, thế mà Lâm Hàn lại không bỏ Sở Tu Viễn mà đi, như vậy là hắn nên thỏa mãn rồi. Nếu không ông trời cũng nhìn không được, cũng cho hắn cột sét giữa trời quang.
“Để trẫm tự làm.” Thương Diệu nhận khăn mặt Thường Hỉ đưa tới lau tay, chọn một củ nhỏ dài nhưng cũng không quá nhỏ, dùng thìa bạc lột vỏ ra, phần thịt trắng bóng loáng của khoai đỏ lập tức xuất hiện trước mắt hắn.
Thương Diệu múc nửa muỗng bỏ vào trong miệng, mùi thơm nhẹ nhàng còn mang theo một chút ngọt ngào, đừng nói là so với đậu, ngay cả đậu tán nhuyễn cũng không thể sánh được.
“Bệ hạ, không thể ăn nhiều.” Lâm Hàn nhỏ giọng nhắc nhở: “Thứ này thông khí.”
Thương Diệu ngẩn người, đến khi hiểu được lại muốn quở trách nàng vài câu, đường đường là một đại tướng quân phu nhân, lời này nàng cũng không biết xấu hổ nói ra, có còn tự giác thân là nữ tử nữa hay không.
Nhưng hắn vừa nghĩ Lâm Hàn được nuôi thả mà lớn lên, lại không tiện trách nàng: “Còn có gì kiêng kị nữa không?”
Lâm Hàn: “Không còn nữa. Đậu ăn nhiều đầy bụng, cái này sẽ không.”
“Tu Viễn, ngươi cũng nếm thử đi.” Thương Diệu không muốn để ý tới Lâm Hàn nữa, sợ nàng lại nói ra chuyện gì khiến hắn ăn không nổi.
Lâm Hàn ở trước mặt Sở Tu Viễn nói không lựa lời quen rồi, khiến cho Sở Tu Viễn từ trước đến nay hiểu rõ Thương Diệu lại không phát hiện lần này có gì không đúng, liền nghe theo lời Thương Diệu, lấy mấy củ khoai ra, mỗi đĩa bỏ một củ, để Sở Mộc bưng đến chủ viện.
“Phu nhân, nàng với Đại Bảo Bảo đi tới sảnh giữa đi.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn đứng cả nửa ngày đã mỏi chân lắm rồi, thấy Hoàng đế không phản đối, liền mang theo Đại Bảo Bảo trở về phòng.
Lâm Hàn cùng Đại Bảo Bảo chậm rãi ăn xong một củ khoai lớn, Sở Dương và Sở Ngọc tan học, khoai ở hậu viện vẫn còn chưa cân xong.
Lại qua một nén nhang nữa, Đại Tư Nông cùng Khương Thuần Quân đem trúc giản trình lên cho Thương Diệu.
Cái trước viết hơn ba ngàn cân, cái sau ghi gần ba ngàn cân, cho dù Hoàng đế Thương Diệu đã có chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy con số chân thật vẫn còn giống như nằm mơ, ngơ ngẩn trừng mắt một lúc lâu không thể phục hồi tinh thần lại.
Sở Tu Viễn nhẹ giọng gọi: “Bệ hạ, ăn trưa được rồi.”
Hoàng đế Thương Diệu tỉnh táo lại, nhìn thấy bao tải đầy đất, há mồm muốn nói cái gì đó, ánh mắt liếc qua thấy đám người Đại Tư Nông vẫn còn, liền quay hẳn về phía Đại Tư Nông: “Buổi chiều đi vườn Phù Dung thu hoạch khoai đỏ ở bên kia. Nhớ ký, không được nói chuyện này với ai hết.” Nói xong nhìn lướt qua những người khác, bao gồm cả nô bộc phủ tướng quân.
Có chuyện Hồng Ngẫu ở đó, mọi người cuống quít nói vâng.
Thương Diệu vẫn còn không yên tâm, cùng Sở Tu Viễn đến phòng nghị sự liền nói: “Người trong phủ ngươi quá ít, trẫm lại chọn cho ngươi mấy người.”
“Bệ hạ, Hàn vương đã ốc không còn lo nổi mình ốc rồi.” Sở Tu Viễn nhắc nhở hắn, người bên ngoài cũng không có lá gan ám sát hắn.
Thương Diệu gật đầu: “Trẫm biết. Không phải bảo vệ ngươi mà là bảo vệ khoai đỏ cùng với các loại hạt giống rau củ trái cây thu hoạch mùa hè kia.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-92.html.]
“Những thứ đó sao?” Sở Tu Viễn bật cười.
Thương Diệu nghi hoặc khó hiểu: “Ngươi cho rằng trẫm chuyện bé xé ra to à?”
“Cũng không phải. Bệ hạ đánh giá thấp phu nhân của thần.” Sở Tu Viễn không khỏi nhìn về phía nội viện: “Những hạt giống kia đều ở trong phòng ngủ của thần và nàng.”
Thương Diệu: “Ở đâu?”
“Phòng ngủ.”
Thương Diệu há hốc mồm, lại nhịn không được cắn răng: “Phu nhân ngươi mấy đời không được ăn rồi hả?”
“Có một câu tục ngữ, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Nàng trải qua mười mấy năm khổ sở, mong bệ hạ hiểu cho.” Sở Tu Viễn lần thứ hai chắp tay nói.
Thương Diệu thở dài: “Quên đi, so đo với nàng có khi trẫm sống ít hơn mười năm. Nếu đã ở trong phòng các ngươi, nàng cũng biết quyền cước công phu, việc này coi như trẫm không nói nữa. Lâm thị có nói qua khoai đỏ này bảo quản trong mùa đông như thế nào không?”
“Đặt trong hầm, nhưng phải thỉnh thoảng thông gió một chút. Nàng còn nói phải chọn củ còn nguyên vẹn, củ bị trầy vỏ để vào đó dễ bị hư.” Những thứ này đều là lúc Lâm Hàn dặn dò lão Hà, Sở Tu Viễn trong lúc vô tình nghe được: “Bệ hạ, ngài kéo hết toàn bộ đi luôn à?”
Thương Diệu nhìn về phía bắc một cái: “Ngược lại trẫm cũng có ý nghĩ đó. Nhưng rồi trẫm lại sợ ngay cả chưa ra khỏi cửa nhà của ngươi mà đã bị nàng c.h.é.m luôn rồi.”
Sở Tu Viễn buồn cười: “Lâm thị không phải là người như vậy.”
“Nàng một thân một mình, không ràng buộc, chuyện gì mà không làm được.” Thương Diệu tức giận liếc hắn một cái: “Hay là nàng chung tình với ngươi, không nỡ liên lụy đến ngươi?”
Sở Tu Viễn cảm thấy Lâm Hàn có chút thích hắn, bằng không buổi tối cũng sẽ không phối hợp như vậy, nhưng so với ranh giới cuối cùng của nàng - lương thực, hình như hắn còn kém xa.
“Bệ hạ nếu đã biết, vì sao còn muốn nói ra a.” Sở Tu Viễn cười khổ liên tục.
Thương Diệu: “Để ngươi nhìn rõ sự thật.” Hắn nói xong đi ra ngoài cửa, thấy Thường Hỉ ở ngoài cửa chờ: “Hồi cung lấy thiên kim cho Sở phu nhân, lại tìm mấy chiếc xe ngựa đợi tới đêm rồi lại đem khoai đỏ tới vườn Phù Dung.” Nói xong liền nhìn về phía Sở Tu Viễn, biết kế tiếp nên làm như thế nào rồi chứ.
Sở Tu Viễn hơi gật đầu, đến sảnh giữa liền nói cho Lâm Hàn biết, Thường Hỉ đã vào cung lấy tiền thưởng cho nàng, nhưng khoai lang phải kéo đi một nửa, giữ lại sang năm làm giống.
Lấy đi một nửa vẫn còn lại ba ngàn cân, trong không gian của Lâm Hàn vẫn còn một ít, cho dù không nhiều vẫn đủ cho cả nhà bọn hắn ăn đến đầu xuân sang năm. Lâm Hàn ừ một tiếng, liền lệnh nha hoàn đem mấy cái bàn dọn ra ngoài.
Hoàng đế lưu lại dùng cơm, chỉ có thể ngồi ăn riêng, Lâm Hàn rất không quen. Nhưng nàng vừa nghĩ sắp có thêm ngàn lượng hoàng kim, trong lòng chẳng những cực kỳ thoải mái, còn có tâm tình nói cho Hoàng đế biết, khoai đỏ ngoại trừ luộc và hấp còn có thể nướng ăn, hoặc cắt thành lát phơi khô, nấu cháo với gạo.
Thương Diệu không khỏi cảm thấy may mắn vì hắn có dự kiến trước – bảo Thường Hỉ trở về lấy hoàng kim, lưu lại cho nàng một nửa khoai đỏ. Nếu không đối mặt với hắn không phải là Lâm Hàn trên mặt chất đầy ý cười mà là Sở phu nhân mặt lạnh như băng.
Nữ tử như vậy, cũng chỉ có Sở Tu Viễn chịu nổi.
May mà Lâm Hàn không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, nếu không không ngại tặng hắn một đạo sấm sét, cho dù không dám bổ hắn, cũng có thể hù dọa hắn một chút.
Cũng may mà không biết, hôm sau sau khi ăn sáng, Lâm Hàn liền dẫn ba hài tử cùng với đại chất tử của nàng đi tới chợ phía tây mua đồ.
Tuy nhiên, tâm trạng tốt không kéo dài lâu.
Trở lại phủ tướng quân, Lâm Hàn cảm thấy mỹ mãn lại khát nước, cũng có hơi đói, nhưng cách giờ cơm còn sớm, liền lệnh cho nha hoàn Lục Hà của Đại Bảo Bảo đi hái mấy quả táo đỏ và hồng.
Lục Hà thật cẩn thận nhìn Lâm Hàn, muốn nói lại thôi.
Lâm Hàn nghi hoặc: “Xảy ra chuyện gì?”
“Quả táo đỏ ở mấy chỗ thấp hết rồi, nếu muốn hái thì chỉ có thể theo cây thôi, nô tỳ không biết leo cây, phu nhân.” Lục Hà yếu đuối nói.
Lâm Hàn nhíu mày: “Không có khả năng. Hôm qua lúc bệ hạ đi rồi ta thấy phía dưới còn có năm sáu quả, mà hôm qua lại không có người ăn, làm sao lại hết rồi?”
“Trong phủ có mấy vị khách nhân vừa tới, là bằng hữu tốt của tướng quân, còn đang ở phòng nghị sự, Đại tướng quân lệnh cho chúng ta hái táo đỏ đưa qua, nói thứ kia vừa ngọt vừa giòn, nhất định bằng hữu của ngài ấy sẽ thích. Vậy nên hết rồi.” Lục Hà nói.
Lâm Hàn: “Trách không được. Vậy thì hái táo vàng đi.”
“Màu vàng cũng không có.” Lan Thảo nhỏ giọng nói: “Đại tướng quân nói để bằng hữu ngài ấy mang về.”
Lâm Hàn nhíu mày: “Ban đầu là Đại tướng quân nói như vậy sao?”
“Cũng không phải. Lúc nô tỳ đi ra mơ hồ nghe được một bằng hữu của ngài ấy muốn mang về cho người nhà nếm thử, tướng quân nhà ta đại khái không tiện từ chối liền thuận thế đáp ứng.”
Lâm Hàn: “Bằng hữu nào mà lại như vậy chứ? Hắn là ai vậy? Ngay cả bệ hạ cũng biết phải chừa lại cho ta một chút, sao hắn lại không chút khách khí nào như vậy?” Nàng liếc mắt nhìn Đại Bảo Bảo đã đi dạo cả nửa ngày đã mơ màng sắp ngủ: “Lục Hà, đưa Đại Bảo Bảo vào sương phòng, ta đi gặp hắn.”