Sống Lại Thay Đổi Vận Mệnh - 2
Cập nhật lúc: 2024-09-27 13:40:31
Lượt xem: 843
Bố tôi đeo găng tay, nhét một con d.a.o gọt hoa quả vào tay tôi, nắm tay tôi rạch vài đường lên cánh tay Trần Gia Bảo, rồi báo cảnh sát. Họ làm chứng giả cho Trần Gia Bảo, nói rằng tôi vì bất mãn chuyện toàn bộ tài sản để lại cho em trai nên muốn g.i.ế.c nó, nó chỉ tự vệ chính đáng nhưng không ngờ lại tự vệ quá mức.
1
Sau đó, bố mẹ đã viết cho nó một lá thư tha thứ. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, một lá thư tha thứ mỏng manh lại có thể mua được mạng sống của tôi.
“Chị à, có phải chị không thích em không? Cho nên mới không muốn để Gia Bảo về cùng em, không muốn chúng em bên nhau trọn đời?”
Lời tố cáo đầy oan ức của Na Na đã kéo tôi trở về với thực tại. Nhìn hàng mi giả sắp rụng của cô ta, nghe giọng nói the thé như thể sắp không kìm được mà khóc kia, tôi lại cảm thấy có một chút thân quen.
Sống lại một đời, tôi phải khiến những kẻ giả tạo đốn mạt này trả giá.
Giật lấy điện thoại, tôi nói lớn:
“Đi! Nhất định phải đi! Chị đây chỉ mong hai người thành đôi!”
Cúp điện thoại, Trần Gia Bảo nhíu mày:
“Trần Gia Phố, đầu óc mày có vấn đề à! Không phải đã nói là không đi sao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-thay-doi-van-menh/2.html.]
Không trách nó có thắc mắc này, dù sao thì ngay trước đó, tôi còn đang phổ cập cho nó về tác hại của sán máng. Bệnh sán máng có thể lây truyền sang người khỏe mạnh qua nguồn nước, ốc sên, nước ô nhiễm, có thời gian ủ bệnh ngắn, triệu chứng ban đầu giống như cảm lạnh, nhưng nghiêm trọng có thể gây tử vong.
“Ôi dào, chị không phải đang nghĩ đây có thể chỉ là cái cớ, thật ra là người ta muốn gặp mày, chị cũng không nỡ chia rẽ đôi uyên ương mà. Hơn nữa, làm sao mà xui xẻo đến thế? Chẳng lẽ trong sông thật sự có sán máng, lại chỉ có mình mày bị nhiễm à?”
Nghe vậy, Trần Gia Bảo nhìn tôi nghi ngờ, dường như cảm thấy những lời này từ miệng tôi nói ra thật khó tin. Cũng đúng thôi, trước khi tôi sống lại, tôi kiên quyết phản đối nó và Na Na đến với nhau.
Hai chúng nó là bạn đại học, có lần tôi đi đưa đồ cho Trần Gia Bảo, nhìn thấy Na Na tay trong tay với một nam sinh khác, tôi liền biết, cô gái này không phải dạng vừa đâu. Lúc đó, tôi đã khéo léo nhắc nhở Trần Gia Bảo, nhưng nó hoàn toàn không tin, còn nói là tôi, chị dâu tương lai, cố tình gây khó dễ cho cô ta.
Từ đó về sau, Na Na bắt đầu chia rẽ chúng tôi, còn Trần Gia Bảo và bố mẹ tôi luôn luôn đứng về phía cô ta vô điều kiện.
Thấy tôi không nói gì, Trần Gia Bảo cũng nhanh chóng quên chuyện này đi, quay sang bàn bạc với bố mẹ về việc mang quà gì đến nhà Na Na.
Buổi trưa, nhà tôi hiếm hoi lại nấu hai món tôi thích ăn.
“Gia Phố, em trai con còn đang đi học, bố mẹ cũng không có nhiều tiền, lần này tiền xe đi nhà Na Na con chi nhé!”
Mẹ tôi gắp một cái đùi gà vào bát tôi, mặt mày hớn hở. Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn tôi được ăn đùi gà ở nhà.
“Đúng vậy, Gia Phố, mẹ con và bố đã suy nghĩ kỹ rồi. Bây giờ vé tàu cao tốc mùa hè rất đắt đỏ, con mua cho ba chúng ta vé tàu cao tốc, còn con thì mua vé ghế cứng, đi trước hai ngày. Như vậy có thể tiết kiệm cho con được kha khá tiền đấy.” Bố tôi vung tay, ra vẻ như một người cha nhân từ hết lòng vì con cái.
“Không được.” Tôi đặt đũa xuống, rút một tờ khăn giấy lau miệng.