Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SỐNG LẠI, TÔI CHỌN LÀM MỘT HỌC SINH KÉM - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-20 20:17:36
Lượt xem: 1,134

 

3.

 

“Có ai trong đó không?” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ bên ngoài, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

 

Tôi nhận ra giọng nói đó, “Cố Dư?”

 

Ngoài cửa có tiếng động nhẹ, vài giây sau, cửa phòng nhanh chóng bị đạp mạnh ra.

 

Cố Dư trong bộ đồ thể dục, đứng ở trước cửa, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm.

 

Ra khỏi phòng thiết bị, chúng tôi không nói lời nào với nhau.

 

Nhớ lại kiếp trước, cậu ấy thích Chu Ngữ Lam, do đó cũng có khả năng chính cậu là người hại c.h.ế.t tôi, vậy nên tôi không muốn có thêm liên hệ gì nữa.

 

Nói lời cảm ơn xong, tôi tìm lý do rồi chuẩn bị rời đi trước.

 

Cố Dư đột nhiên lên tiếng: “Tháng sau có cuộc thi toán liên trường, thời gian đăng ký kết thúc vào chiều mai.”

 

Câu nói này có vẻ rất đột ngột và vô lý.

 

Tôi dừng lại, chờ cậu ấy nói tiếp.

 

“Cậu có tham gia không?” Cố Dư hỏi.

 

Tôi hơi ngạc nhiên.

 

Trong kiếp trước, người đại diện lớp tham gia cuộc thi, chính là tôi và Cố Dư.

 

Lúc đó tôi đã chuẩn bị suốt một tháng, nhưng ngay một đêm trước cuộc thi, Chu Ngữ Lam đã cho thuốc ngủ vào sữa mà tôi hay uống trước khi đi ngủ, khiến tôi suýt nữa thì không dậy được.

 

Sau đó lại bỏ thêm mười cái đinh vào giày tôi, khi đến phòng thi, đinh dần dần chọc thủng đế giày, sự đau đớn lan đến tận gan bàn chân.

 

Kết thúc cuộc thi, hai bàn chân tôi hoàn toàn ngâm trong vũng máu.

 

Dù vậy, tôi vẫn đứng thứ hai, chỉ kém người đứng đầu là Cố Dư năm điểm.

 

Tất nhiên, sau đó tôi lại nhận được “sự báo thù” gấp ngàn vạn lần từ Chu Ngữ Lam.

 

Nghĩ một lúc, tôi trả lời: “Không.”

 

Vừa dứt lời, Cố Dư tiến thêm vài bước, đột ngột cúi đầu.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Tôi theo bản năng lùi lại một bước, lưng dựa vào tường.

 

Khoảng cách rất gần.

 

Từ đôi lông mày lạnh lùng của cậu đến đôi môi mỏng, tất cả đều rõ ràng hiện ra trước mắt tôi.

 

Bỗng dưng muốn tha thứ cho bản thân trong kiếp trước đã bị vẻ đẹp của cậu mê hoặc.

 

Ngay tức khắc, tôi nghĩ đến chuyện Cố Dư yêu Chu Ngữ Lam.

 

Ai có thể đoán trước được, lỡ như người đã giúp Chu Ngữ Lam hại c.h.ế.t tôi lại chính là Cố Dư thì sao?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-toi-chon-lam-mot-hoc-sinh-kem/chuong-2.html.]

Nghĩ đến đây, tôi nhìn xuống bàn tay trái của cậu.

 

Lòng bàn tay sạch sẽ, không có một vết sẹo nào.

 

“Lý do là gì?” Giọng nói Cố Dư từ trên đỉnh đầu truyền đến, mang theo một loại áp lực mơ hồ.

 

Tôi hồi phục tinh thần, đưa ra một lời giải thích mà chính bản thân cũng thấy không thể tin nổi:

 

“Lần trước đạt điểm tối đa là do tôi làm bừa, đây mới là trình độ thực sự của tôi.”

 

Quả nhiên cậu ấy lạnh mặt lại, từng bước ép sát:

 

“Ở câu hỏi cuối cùng, toàn khối chỉ có một mình cậu làm được bằng cách đảo ngược điều cần chứng minh, viết ra hai cách giải.”

 

“Vì vậy tôi chỉ có 136 điểm, còn cậu đạt 150 điểm.”

 

Giọng điệu cậu lạnh lùng, nhưng lại tựa như bị mất bình tĩnh, từng bước một ép lại gần, “Hay là như bọn họ nói, cậu mang theo điện thoại trong kỳ thi, gửi đề cho người khác, nhờ họ giúp cậu làm bài?”

 

“Tôi không tin, Trần Tâm Đồng.” Cố Dư nhìn chằm chằm tôi, “Tôi không tin cậu sẽ gian lận.”

 

Tôi bị buộc phải dán sát vào tường, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp từ môi cậu phả vào mũi.

 

Kiếp trước, Cố Dư hằng ngày đều giống như một cỗ máy giả đề lạnh lùng, lý trí lại tự chủ, luôn giữ một vẻ mặt lãnh đạm với tất cả mọi người.

 

Tôi thầm đơn phương cậu, nhưng cậu ấy lại chỉ coi tôi như một đối thủ cạnh tranh bình thường.

 

Nếu không phải sau kỳ thi đại học thấy Cố Dư công khai tỏ tình với Chu Ngữ Lam trong nhóm lớp, có lẽ tôi sẽ nghĩ cậu ấy thực sự không có cảm xúc gì cả.

 

Giờ đây sao lại….

 

“Rốt cuộc lý do là gì vậy?”

 

Cố Dư nghiêng đầu, như đang trầm tư suy ngẫm, “Có phải… thật sự là vì tôi không?”

 

“Vì tôi từ chối lời tỏ tình của cậu?”

 

Cậu ấy im lặng một lúc, ánh mắt hơi phức tạp, “Trần Tâm Đồng, yêu đương quan trọng với cậu đến vậy sao?”

 

Nghe thấy sự thất vọng rõ ràng trong giọng nói kia, sắc mặt tôi lập tức tối sầm,

 

“Liên quan gì đến cậu?”

 

“Tôi đạt điểm tối đa hay được 8 điểm cũng là việc của tôi. Cố Dư, hi vọng cậu đừng can thiệp vào chuyện không liên quan đến bản thân nữa.”

 

Bầu không gian bỗng trở nên yên tĩnh.

 

Cố Dư nhìn tôi một lúc lâu rồi quay người rời đi.

 

Về đến lớp, trên bàn vẫn còn để một sấp bài kiểm tra, tôi nhìn sơ lược qua các dạng bài.

 

Chẳng mấy chốc, có người bước đến gõ gõ lên mặt bàn.

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Cố Dư.

 

“Tôi đã đăng ký cho cậu tham gia cuộc thi đó rồi.”

 

Loading...