Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SỐNG LẠI, TÔI CHỌN LÀM MỘT HỌC SINH KÉM - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-21 16:09:23
Lượt xem: 1,608

 

7.

 

Đầu óc trống rỗng, một cảm giác lạnh lẽo từ đỉnh đầu lan ra toàn thân.

 

Thật không thể tin nổi.

 

Làm sao có thể là Cố Dư chứ!

 

Trong đầu tôi thoáng hiện lên những sự việc xảy ra gần đây, ánh mắt cậu ấy nhìn tôi, những lời nói với tôi.

 

Trái tim như bị đ.â.m một nhát.

 

Lúc này, Cố Dư nhìn thấy tôi, dường như muốn đi về phía bên này.

 

Tôi vô thức lùi lại hai bước, ánh mắt nhìn cậu ấy đầy sự đề phòng và thù hận.

 

Cố Dư ngẩn người, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ mơ hồ.

 

“Tôi vừa nhìn thấy. Cậu thanh niên đó nhắm vào Chu Ngữ Lam, âm thầm đi theo sau cậu ấy, đột nhiên rút ra con dao, may mà có Cố Dư đứng ra chắn cho.”

 

“Trời ơi, chắn d.a.o sao? Cố Dư mà không có tình cảm gì với Ngữ Lam thì tôi không tin đâu!”

 

“Đừng quy mọi thứ đều vì tình yêu như thế, Cố Dư cũng có thể chỉ đơn thuần là hành động nghĩa hiệp thôi.”

 

Tôi nghe những cuộc trò chuyện xung quanh, trong lòng chỉ cảm thấy châm biếm.

 

Đột nhiên, một cô gái lao ra từ đám đông, tự xưng là bạn gái của cậu thanh niên nằm dưới đất, khóc lóc xin lỗi Cố Dư và nói sẽ bồi thường tiền thuốc men, cầu xin cậu đừng tố cáo lên trường.

 

Chu Ngữ Lam hốt hoảng: “Sao cậu ta lại ở đây?”

 

Khi nhìn rõ mặt cô gái, tôi không khỏi ngạc nhiên.

 

Cô ấy chính là cô gái đã nói với tôi về việc Chu Ngữ Lam và Triển Hồng là đồng lõa trong kiếp trước!

 

Vừa mới sống lại, tôi đã thử liên hệ lại, nhưng được biết cô ấy đột nhiên bị bệnh, nghỉ học được một năm và đã chuyển nhà.

 

Điều này trái ngược hoàn toàn so với kiếp trước.

 

Trực giác mách bảo cho tôi biết, bên trong chắc chắn còn có một ẩn tình khác và ẩn tình này có thể chính là chìa khóa quan trọng trong lần báo thù này của tôi.

 

Tôi chăm chú nhìn cô gái, rất muốn lao đến hỏi cho rõ ràng, nhưng vì tình hình hiện tại, chỉ có thể nhịn xuống.

 

Vì có quá nhiều người chứng kiến, chuyện lần này đã được đưa lên văn phòng hiệu trưởng.

 

Nhưng điều không ngờ đến là, Cố Dư không định truy cứu trách nhiệm của cậu thanh niên đó, thậm chí còn nói dối, kéo cả mình vào rắc rối này.

 

“Khi đó em vô tình va vào cậu ta nên mới xảy ra xung đột, cả hai bên đều có lỗi. Con d.a.o đó là vì cậu ta là học sinh mỹ thuật, mang theo d.a.o để cắt giấy, vô tình làm em bị trầy xước.”

 

Trong mắt thầy cô, Cố Dư luôn là học sinh ưu tú, không bao giờ gây rối.

 

Mà hiện tại lại trình bày với vẻ điềm tĩnh và thong thả như vậy, rất dễ khiến người khác tin tưởng lời cậu nói là thật.

 

Đối với học sinh tốt phạm lỗi, giáo viên dường như luôn rộng lượng hơn.

 

Hiệu trưởng suy nghĩ một chút, mặc dù vẫn giữ vẻ mặt nghiêm khắc, nhưng rõ ràng là không có ý định điều tra thêm.

 

“Trường là môi trường học tập, khi xảy ra xung đột với nhau, đừng luôn nghĩ cách đánh nhau để giải quyết. May mắn là không có việc lớn xảy ra, các em về viết một bản kiểm điểm, sáng mai nộp lên văn phòng của tôi.”

 

Cùng lúc đó, những học sinh đứng xem ở cửa văn phòng hiệu trưởng đều tản đi.

 

Tôi tiếp tục theo dõi động thái của cô gái, thấy cô ấy vừa rời đi, lập tức vội vàng theo sau.

 

Vừa xuống cầu thang, tay tôi bị một bàn tay có khớp xương rõ ràng nắm lấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-toi-chon-lam-mot-hoc-sinh-kem/chuong-6.html.]

“Trần Tâm Đồng.”

 

Nghe thấy giọng nói trầm thấp đó, tôi giật mình, ngay tức khắc vùng tay ra.

 

“Đừng chạm vào tôi.”

 

Cố Dư khựng lại một chút, “Vừa rồi đến trễ, là vì thầy Phương bảo tôi đến văn phòng lấy bài kiểm tra, sau đó tôi vội vàng rời đi, không ngờ khi đến sân bóng rổ….”

 

Nhìn thấy hình bóng của cô gái ngày càng xa, tôi dần mất kiên nhẫn, “Tôi không quan tâm đến chuyện cậu làm việc nghĩa hiệp hay anh hùng cứu mỹ nhân gì đó. Mau tránh ra!”

 

Cố Dư thấp giọng: “Hành động chắn d.a.o đó, không phải là vì nghĩa hiệp.”

 

Tôi hơi nhếch khóe miệng.

 

Đúng vậy, làm sao có thể là vì nghĩa hiệp được cơ chứ.

 

Cậu ấy là một người kiêu ngạo như vậy, ở kiếp trước lại công khai tỏ tình với Chu Ngữ Lam, thậm chí sau đó không tiếc làm đồng phạm của nó, cùng nhau g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.

 

Bây giờ nhìn thấy người mình yêu gặp nguy hiểm, cậu chỉ phản ứng theo bản năng mà thôi.

 

Tôi vừa định bước đi thì nghe thấy giọng nói có chút bất lực của Cố Dư:

 

“Vừa rồi là Chu Ngữ Lam yêu cầu tôi chắn d.a.o cho bản thân.”

 

“?”

 

“Trước đó tôi hoàn toàn không có ý định cứu giúp…” Có vẻ như cảm thấy câu nói này hơi không hợp lý, Cố Dư cân nhắc một chút rồi tiếp tục, “Tôi chỉ tình cờ đi qua, hoàn toàn không để ý đến cậu thanh niên cầm d.a.o cả.”

 

Tôi mím môi.

 

Việc yêu cầu người khác chắn d.a.o này, đúng là điều Chu Ngữ Lam có thể làm.

 

“Trên sân bóng, tôi thấy cậu cứ chăm chăm nhìn bạn gái của cậu thanh niên, trực giác nói với tôi, cô ấy là bạn của cậu, hoặc nói cách khác, cô ấy có thông tin hữu ích cho những gì cậu sắp làm.”

 

“Vì vậy vừa rồi trong văn phòng, tôi đã nói dối.”

 

Cố Dư nhìn tôi, ánh mắt sáng rõ, “Đây là lần thứ hai trong đời tôi nói dối.”

 

Tôi hơi ngẩn ra.

 

Ngày đó ở đầu ngõ, Cố Dư đã nói dối Chu Ngữ Lam rằng cậu ấy đã nhìn thấy toàn bộ đầu đuôi sự việc.

 

“Tôi vừa mới thêm số liên lạc của cô gái đó. Nếu cậu muốn tìm cô ấy, tôi có thể lấy lý do chi phí thuốc men để sắp xếp cuộc gặp mặt cho các cậu.”

 

Sau khi tôi đồng ý, Cố Dư nhanh chóng liên hệ với cô gái và tìm một lớp học không có người, để chúng tôi gặp mặt trực tiếp.

 

Lúc Cố Dư rời đi, tôi nhìn cô gái trước mặt, “Hà Văn.”

 

Hà Văn rùng mình.

 

Tôi không định nói vòng vo, “Tôi đã biết chuyện Triển Hồng và Chu Ngữ Lam đánh cắp đề thi rồi.”

 

“Tôi cũng biết chuyện cậu bị họ quay video uy hiếp.”

 

Hà Văn đổi sắc mặt, “Cậu….”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

“Mục tiêu của tôi và cậu giống nhau, đó là khiến bọn họ phải trả giá cho hành vi của mình.”

 

“Bây giờ cậu có thể cho tôi biết lý do tại sao lại đột ngột nghỉ học, hoặc cậu còn biết thêm điều gì không?”

 

Hà Văn im lặng rất lâu mới mở miệng, “Ở kiếp này, thực ra tôi không bị họ quay video uy hiếp.”

 

Tôi đầy kinh ngạc nhìn cậu ấy.

 

Cậu ấy nhìn vào mắt tôi, nói rõ ràng từng chữ một, “Trần Tâm Đồng, cậu cũng trọng sinh, phải không?”

 

Loading...