Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 178
Cập nhật lúc: 2024-08-23 16:30:03
Lượt xem: 238
Đạo diễn "..."
Sau đó, Lâm Nhàn ngây thơ hỏi "Mà này, đã dừng lại chưa?”
Đạo diễn "..." Tôi còn tức giận hơn nữa "
Lâm Nhàn kỳ lạ hỏi anh "Vậy anh tìm tô làm gì?"
Đạo diễn phun ra một ngụm m.á.u "Vì cô mà phát sóng bị dừng Vì cô "
Lâm Nhàn nhìn anh suy sụp, hỏi “Anh xác định?"
Đạo diễn "..." Nếu phải nói chính xác thì chỉ có thể nói là do mấy công ty gây ra rắc rối.
Lâm Nhàn khó xử nói "Mọi người không gây phiền toái, tôi cũng sẽ không gây phiền toái. Nhìn xem, mấy tháng nay tôi ngoan biết bao "
Đạo diễn "... Ngoan hồi nào Cô ngủ suốt, Khang Băng toàn thay mặt cô ghi hình.
Lâm Nhàn mỉm cười "Đúng vậy Cho nên, tôi không thể để cậu ấy phải chịu nỗi tủi nhục này được."
Đạo diễn nghe xong liền im lặng.
"Haiz " Hắn thở dài, sau đó nói "Trong vòng này, có một số chuyện, cho dù cô biết cũng không thể thay đổi được gì. Đôi khi, ngược lại chịu ủy khuất một chút có lẽ sẽ tốt hơn."
Lâm Nhàn đưa tay ra và đặt nó trước mắt đạo diễn.
Đạo diễn sửng sốt một chút, không hiểu, liền nghiêm túc nhìn xem, bàn tay của cô rất trắng nõn, mềm mại, nhìn rất xinh đẹp, làm quảng cáo kem dưỡng da tay cũng không có vấn đề gì.
Vẫn đang suy nghĩ về điều đó, Lâm Nhàn cười lạnh và nắm đôi bàn tay trắng nõn của cô thành quyền.
Anh nghe Lâm Nhàn nói "Tôi không thích bị người khác khống chế, tôi cũng sẽ không để mình bị người khác khống chế. Tương tự như vậy, tôi sẽ không để người làm việc cho mình bị người khác khống chế. Đó là bởi vì với tư cách là lãnh đạo một công ty, đây là trách nhiệm trong khả năng của mình, tôi phải gánh chịu Để sau này xem "
Đạo diễn khuyên cô "Cô đang nhìn cái gì vậy Cô có biết người đó đứng sau công ty nào không? Cô có biết anh ta đầu tư bao nhiêu tiền không?”
Lâm Nhàn "Tôi không cần biết."
"Vậy thì cô sẽ sớm biết thôi." Đạo diễn nói với vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy "Cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như này, cô có biết những người từng làm chuyện tương tự hiện tại đang như thế nào không?"
Lâm Nhàn lắc đầu, với vẻ mặt ngây thơ, khiến đạo diễn cười khổ "Tất cả đều bị tuyết tàng."
Lâm Nhàn thực khiếp sợ "0,0"
Đạo diễn "..."
Chịu đựng một hồi, anh không khỏi viết "Biểu hiện của cô là sao Cô đang nghĩ tôi đùa à? Cảm giác như hiện tại chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng chỉ cần đợi một tuần nữa là cô sẽ hiểu được. Bọn họ có thể đào ra được bất cứ điều gì."
Lâm Nhàn kinh hãi "Đáng sợ như vậy sao?"
Thấy vẻ mặt của Lâm Nhàn luôn giả tạo, đạo diễn nói "... Cô chỉ toàn đùa giữa tôi thôi "
Lâm Nhàn "Hahaha, không, không, không. Tôi chỉ cảm thấy rằng tất cả những gì về tôi có thể đào đều đã được đào ra."
Đạo diễn "Người ta có thể đào rất sâu”
Lâm Vương "Sâu bao nhiêu? Có phải sâu tám mét không? Có thể đào ra nước được không?”
Đạo diễn sửng sốt "Cô tưởng đang đào giếng hả "
Lâm Nhàn: "Hahaha, không, không, không, không, tôi chỉ nghĩ, bọn họ đào giỏi như vậy sao không đi đào giếng?"
Đạo diễn "Ồ, quên đi, chuyện này coi như tôi không nói gì, tiếp theo cô định làm gì?"
Lâm Nhàn nói "Nói cho anh biết cũng không sao, tôi sẽ đi kiện người đánh thuốc ngủ kia."
Đạo diễn sửng sốt, lập tức lui lại "Tôi không có bỏ thuốc."
Lâm Nhàn "Tôi đương nhiên không nói anh làm, tôi biết các anh đều là người trong cuộc, không muốn làm khó anh, tôi biết anh cũng có chút phương sách cuối cùng. Vì vậy, đây là cuộc chiến giữa tôi và những người đó, anh không cần phải lo lắng về điều này. Tuy nhiên, vì mục đích tốt, tôi vẫn nói, đừng giúp họ. Bởi vì..."
Lâm Nhàn mỉm cười "Tôi sẽ tấn công bừa bãi."
Nói xong cô quay người rời khỏi đài truyền hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-178.html.]
Chỉ để lại cho đạo diễn một bóng dáng tiêu sái, tràn đầy tự tin.
Tuy nhiên, đạo diễn không nghĩ cô có thể thắng. Trên thực tế, từ trước đến nay anh chưa từng thấy ai có thể giành chiến thắng trước hai công ty lớn đó.
Khi Khang Băng tỉnh dậy, anh đã ngủ trong bệnh viện được 8 tiếng và vẫn còn choáng váng.
Trong tám giờ qua, Internet đã trở thành một mớ hỗn độn.
Những người bị mắng không chỉ có đạo diễn, người dẫn chương trình, thí sinh mà ngay cả các đài truyên hình cũng không buông tha.
"Em tỉnh rồi à?" Lâm Trân đang ngồi ở đầu giường làm việc, nghe thấy tiếng động liền quay người lại.
Khang Băng ậm ừ, có chút khó chịu hỏi "Cuộc thi kết thúc rồi à?"
Lâm Trân gật đầu, Khang Băng lại ậm ừ rồi ngừng nói.
Kết thúc rồi à?
Vẫn có chút không cam lòng
Giá như... có ông trời trên thế giới này
Tuy nhiên, làm sao có thể có ông trời trên thế giới này?
Khang Băng biết rằng trên thế giới này không có ông trời, nếu có thì làm sao lại có nhiều bất công như vậy,
Trước khi gia nhập công ty, vì tài năng tốt nên toàn bộ sáng tác của cậu đều được công ty giao cho Bạch Ưu Minh.
Việc dồn tài nguyên của công ty để bồi dưỡng một nữ diễn viên thực sự không phải chuyện đùa.
Nhưng đăng sau chuyện này, mấy người biết được có bao nhiêu người đã bị ủy khuất? Tất nhiên, không ai quan tâm, ngoại trừ chính bản thân.
Cuối cùng, Trương Thiệu Thừa bị cách chức, điều buồn cười là Bạch Ưu Minh, người từng khiến người khác đau khổ lại không muốn chịu một chút uất ức nào, nên đã chấm dứt hợp đồng với công ty.
Lúc ấy, Khang Băng không thể không nói, trong lòng mình thực sự rất vui vẻ. Không còn phải lo lắng âm nhạc của mình sẽ bị một người phụ nữ không có tài năng lấy đi, thậm chí bản thân còn có cơ hội được đứng trên sân khấu trở lại với tư cách ca sĩ.
Sau này cậu có cấp trên mới, người đó rất tốt bụng và còn đưa anh một tài nguyên tốt như vậy.
Cậu đã bước lên sân khấu mà mình không bao giờ có cơ hội bước lên lần nữa.
Khang Băng chăm chú nhìn lên trần nhà, nhưng liệu bản thân có làm cô thất vọng không? Nếu có thể giành được chức vô địch thì tốt quá, ít nhất cậu có thể khiến sếp của mình hiểu rằng bồi dưỡng cậu là một điều đúng đắn.
Lâm Trân ngạc nhiên khi thấy Khang Băng mất tập trung, vì sự việc ngày hôm nay, danh tiếng của Khang Băng có thể nói là đã hưởng nhiều lợi ích.
Giờ đây, tên của Khang Băng có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên Internet. Việc này khiến Lâm Trân vui muốn chết, công việc của cô đột nhiên trở nên bận rộn, thậm chí mình còn phải ngồi bên giường Khang Băng với máy tính và làm việc chăm chỉ.
Thấy Khang Băng vẫn im lặng, Lâm Trân chậm rãi di chuyển.
"Em bị sao vậy? Tại sao lại không nói gì?" Lâm Trân hỏi Khang Băng, người đang một bên nói chuyện trực tuyến với bộ phận quan hệ công chúng, lại một bên quan tâm người nằm trên giường bệnh. Khang Băng mỉm cười nói "Không sao đâu, chỉ một chút thôi mà."
Lâm Trân nhìn thoáng qua, đặt công việc trong tay xuống, nhìn cậu "Sao vậy?"
Khang Băng và Lâm Trân đã là đối tác được vài năm nên giấu diếm là chuyện không cần thiết.
Khang Băng nói "Em có chút không cam lòng."
Lâm Trân cắn răng nói "Có cái gì không cam lòng? Hiện tại toàn mạng đều công nhận thực lực của em, danh tiếng của em so với giành chức quán quân còn cao hơn nhiều. Thà cạnh tranh còn hơn là không cạnh tranh gì, bây giờ những người liên hệ hẹn gặp chị đã bắt đầu xếp hàng đấy."
Khang Băng cười khổ "Chị đừng an ủi em nữa."
Lâm Trân lúc này thật sửng sốt "An ủi?". Sau đó lại nghĩ nghĩ, liên bừng tỉnh lại đầu óc mà nói "Coi cái đầu chị này, công việc bận rộn mà quên mất, trong lúc em ngủ, mọi thứ bên ngoài đều long trời lở đất rồi."
Khang Băng "... Hả?"
Lâm Trân nhìn Khang Băng, đôi mắt lấp lánh, cô nhìn cậu và đột nhiên mỉm cười.
Sau đó lại vỗ vỗ Khang Băng, Lâm Trân nói "Sao vận may của em lại tốt như vậy "
Khang Băng 22222"
Lâm Trân "Chị nói cho em biết Kỳ thực sau khi em ngủ say, mọi chuyện diễn ra như thế này..."
Khi Lâm Nhàn trở lại công ty, ông Vương và ông Triệu đã phát điên