Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 223
Cập nhật lúc: 2024-08-24 16:32:44
Lượt xem: 216
Lâm Nhàn liếc nhìn phóng viên đã đặt câu hỏi, rồi nói một cách vô tội "Vậy thì anh đi mà tìm anh ấy Tại sao lại tìm tôi?"
Nữ phóng viên cười "Anh ấy nói là do cô không cho phép anh ấy trả lời".
Lâm Nhàn nhấp một ngụm "...' Văn Sóc
Một nữ phóng viên khác nói thêm “Fan CP đang chờ thông báo chính thức của hai người "
Lâm Nhàn tiếp tục bước đi và thản nhiên trả lời "Fan CP nào mà không đợi thông báo chính thức?”
Một số phóng viên đồng thanh trả lời " Văn tổng cũng nói anh ấy đợi."
Lâm Nhàn lại nói ”.... Người này
"Tôi có thể hỏi lại được không? Tại sao hôm qua anh ấy lại qua đêm ở nhà cô?"
Lâm Nhàn vui mừng dừng lại hỏi "Anh là phóng viên hay tay săn ảnh? Nếu là phóng viên thì đừng hỏi những câu hỏi thân mật như vậy."
Một số phóng viên đáp lại một cách không đàng hoàng "Chúng tôi là những tay săn ảnh."
Lâm Nhàn không tức giận vì câu trả lời của họ, cô dừng xe, sau đó quay lại nhìn các phóng viên và nói một cách hào phóng.
Cô mỉm cười và nói " Dù sao cũng phải cho anh ấy một cơ hội chứ?"
Nói xong, Lâm Nhàn không để ý tới bọn họ, lên xe rời
Một số phóng viên đứng bên đường ngơ ngác vì những lời này. Nữ phóng viên hỏi nam phóng viên "Cô ấy có ý thừa nhận à?”
Nam phóng viên càng lo lắng "Các người không phải đều là nữ sao? Tôi cũng muốn hỏi cô, Lâm Nhàn là có ý tứ gì?"
Tất cả fan CP Sóc Nhàn ngày hôm đó xem hai video này đều suýt c.h.ế.t ngay tại chỗ, có thể ngọt nhưng có thể ngọt ngào đến thế sao???
Làm các cô ấy kích động đến mức nào?
Họ không chỉ tổ chức ba đợt quyên góp từ thiện nho nhỏ, họ còn quyên góp cho Trường tiểu học Hy Vọng, gây quỹ hưu trí cho quân nhân đã nghỉ hưu và quyên góp bữa trưa cho trẻ em bị bỏ rơi.
Người hâm mộ CP thậm chí còn đặt quảng cáo màn hình LED về hai vị chính chủ trên tòa nhà cao nhất thành phố An Diên. Những bức ảnh của Lâm Nhàn và Văn Sóc lần lượt được phát lại và cuối cùng kết thúc bằng video cuộc phỏng vấn ngày hôm nay.
Nó khiến nhiều người qua đường phải dừng lại quan mỹ nam mỹ nữ trên màn ảnh là ai?
Mà siêu thoại của CP Sóc Nhàn ăn mừng giống như ăn Tết Nguyên Đán, những người ẩn nấp hay rời đi đều lần lượt nhảy ra ngoài và tại chỗ sống lại
Mọi người đều muốn đăng lên weibo để chúc mừng khoảnh khắc này, như thể không phải Lâm Nhàn và Văn Sóc yêu nhau mà là một nhóm người trong số họ.
Trên weibo của mọi người thậm chí còn nhận được rất nhiều bình luận thân thiện, mọi người đều phát ra tiếng gà gáy giống như phát tiết tâm tình kiach động của mình.
Ah ah ah ah ah, tôi c.h.ế.t rồi, tôi c.h.ế.t rồi, bọn họ quá biết Văn tổng như vậy còn có thể lý giải được, nhà tôi Nhàn Nhàn cũng như vậy sẽ khiến Văn tổng hạnh phíc đến chất.
Nhà ai có khả năng rải đường như nhà tôi?
Tôi đã mắc bệnh tiểu đường rồi, tôi bị họ làm ngọt đến chết.
Trên đời này làm sao có chuyện tình đẹp đế tuyệt vời như vậy?
Mau tới gia nhập đi Nhập hố tức HE nha
Happy Ending.
Nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ của người hâm mộ, mà lần đầu tiên CP Sóc Nhàn lọt vào danh sách tìm kiếm nóng nhờ độ nổi tiếng của nó.
Ngày càng có nhiều người nhìn thấy...
Nguyễn Trạch Minh tắt điện thoại di động, An Đông bên cạn khuyên nhủ "Đã như vậy rồi, anh còn nhớ cô ấy sao?"
Nguyễn Trạch Minh cười, có hai phân cay đắng, bảy phần bất lực, một phần tuyệt vọng "Người đầu tiên tôi thích, đâu dễ quên thế?"
An Đông im lặng "Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi không can thiệp ngay từ đầu”
Nguyễn Trạch Minh lắc đầu "Kết quả vẫn như cũ, mấu chốt là vì tôi do cơ hội."
Anh quay người nhìn ra ngoài xe, anh đang trên đường đến sân bay, cuộc sống bận rộn đến mức anh sẽ không bao giờ đi ngang qua Lâm Nhàn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-223.html.]
Không bao giờ gặp lại...
"An Đông, sau này nếu gặp được người mình thích, đừng chần chừ. Cho dù kết quả không tốt, ít nhất cậu cũng sẽ không hối hận. Đừng như tôi..."
"Ừ" An Đông im lặng đáp lại, nhìn Nguyễn Trạch Minh ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu, dùng quần áo che đầu
Khoảng thời gian tiếp xúc giữa Nguyễn Trạch Minh và Lâm Nhàn thực ra rất ngắn, nhưng khi đó Nguyễn Trạch Minh thực sự rất thích cô ấy
Thích đến, dù một năm trôi qua, anh vẫn còn sa vào trong đó.
Thực tế thì điều gì giữa họ có thể kéo dài tới một năm?
"Đừng nhìn tôi, tôi sẽ quên. Chỉ là cần chút thời gian."
Chiếu Phàm nhìn thấy tin tức, cũng chỉ sửng sốt trong chốc lát, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Không giống như Nguyễn Trạch Minh, khi thích một người, liên dốc hết ruột gan mà thích. Còn anh có lý trí rất mạnh mẽ, nhưng sau này, anh cũng sẽ tự hỏi liệu có phải vì quá lý trí nên ngay cả cơ hội cũng không có.
Chiếu Phàm vẫn tương đối không biết cảm xúc của mình với Lâm Nhàn là gì. Thậm chí, nó còn chưa được làm rõ chút nào.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, Chiếu Phàm thở dài, đăng xuất khỏi điện thoại, bây giờ làm rõ hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Vương Mạo ngồi ở ghế phụ cũng đọc được hot search này, cẩn thận hỏi Chiếu Phàm "Anh Chiếu, tôi tưởng anh với cô ấy có chút ý tứ phải không?”
Chiếu Phàm nhẹ nhàng mỉm cười "Đúng vậy..."
Vương Mạo sửng sốt, không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, anh còn tưởng rằng Chiếu Phàm sẽ phủ nhận.
Vì vậy, anh chỉ có thể thấp giọng hỏi "Vậy làm sao..." Chiếu Phàm thở dài "Không có gì, không có tương tác nhiều, chỉ là có chút ấn tượng tốt mà thôi. Tôi vốn tưởng rằng "Quỷ mê" sẽ sớm tổ chức quảng bá, sau đó chúng tôi có thể gặp lại."
Vương Mạo hừ một tiếng, không dám lên tiếng.
Mặc dù Chiếu Phàm nhìn có vẻ thờ ơ nhưng tâm trạng của anh ấy có lẽ cũng bị ảnh hưởng ở một mức độ nào đó phải không.
Nhìn khung cảnh xa dần ngoài cửa sổ, Chiếu Phàm cảm thấy tiếc nuối và có chút khó chịu. Anh là trần nhà của giới điện ảnh. Anh đã quen với việc đứng đầu và quen xử lý mọi việc một cách bình tĩnh.
Trên thực tế, anh rất lo lắng rằng tình cảm của mình dành cho Lâm Nhàn là bị ảnh hưởng bởi bộ phim.
Vì vậy, anh cố tình nhận việc mới, muốn thay đổi tâm trạng.
" Tôi còn bận công việc quá " Chiếu Phàm thở dài cảm thán một câu, tâm tình thay đổi, nhưng lại chẳng còn ai.
Anh cười nói với Vương Mạo "Đó chỉ là số phận thôi. Hôm nay chúng ta về nhà đi Tôi muốn nghỉ ngơi."
Vương Mao gật đầu, nhanh chóng quay xe lại.
Chiếu Phàm chậm rãi nhắm mắt, anh đã già rồi, có thể nhanh chóng thích ứng với loại chuyện này. Suy cho cùng, cảm tình không sâu sắc nhưng thật đáng tiếc.
Ở bên này, Lâm Nhàn không quan tâm đến những thứ đó trên Internet.
Công ty gần đây càng ngày càng bận rộn, Khang Băng cũng trở nên rất nổi tiếng, người hâm mộ trước cửa công ty cũng càng ngày càng nhiều
Mỗi ngày ngồi xổm bảo vệ Khang Băng, hét lên yêu anh. Lâm Nhàn nhìn thời tiết nóng nực, ngay cả ô cũng không mang theo, cô rất lo lắng cho bọn họ.
Chương trình của Lý Kỳ Kỳ cũng sắp bắt đầu phát sóng, tất cả những việc như tuyên truyền và đàm phán là không thể thiếu.
Tuy nhiên, Lâm Nhàn không tự mình thảo luận mà chủ yếu là theo dõi. Dù vậy, cô vẫn hơi bận.
Vừa đến công ty, cô đã nhìn thấy Giản Mộc Hạnh đang đợi ở cửa, sau đó nhỏ giọng nói 'Lâm tổng, Văn tổng yêu cầu chị đến phòng làm việc của anh ấy ngay lập tức."
Lâm Nhàn cầm lấy ly cà phê trong tay, ngâm nga "Là bởi vì ca khúc mới của Khang Băng sao?”
Giản Mộc Hạnh bối rối "Có lẽ vậy?"
Lâm Nhàn trực tiếp đi lên tâng cao nhất, thư ký đã đợi ở cửa, nhìn thấy Lâm Nhàn đi ra, nói "Văn tổng đang đợi."
Lâm Nhàn trực tiếp đi đến văn phòng của Văn Sóc , thư ký Kiều là người mở cửa, Lâm Nhàn cảm ơn cô và bước vào.
Vừa bước vào đã nhìn thấy một bàn ăn sáng trên bàn của Văn Sóc.
Nghe được giọng nói của Lâm Nhàn, Văn Sóc quay đầu nhìn cô, cười nói "Ăn đi "