Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 226
Cập nhật lúc: 2024-08-24 16:32:52
Lượt xem: 218
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Nhàn cùng vị kim chủ kia, người đó cũng vui vẻ cười nói "Trước đây, tôi thích cô vì lớn lên đẹp, bây giờ tôi cũng thích cô vì đủ nóng bỏng."
Lâm Nhàn thổi móng tay, mặt không biểu cảm hỏi "Anh biết nóng bỏng là gì không?”
Họ của vị kim chủ kia là Diêu, và mọi người đều gọi là Diêu tổng. Nghe Lâm Nhàn nói xong, cũng không sợ hãi, nói thẳng "Cô như vậy chính là nóng bỏng "
Kim tỷ ở phía sau Lâm Nhàn bí mật rút lui, khi đang chuẩn bị khóa cửa, Lâm Nhàn đột nhiên gọi cô “Chờ một chút."
Cô đứng dậy võ nhẹ lớp bụi không tồn tại trên người, quay lại nói với Kim tỷ 'Mặc dù tôi đã sớm biết ý định của cô, nhưng cô chưa ra tay thì tôi cũng không tìm cô phiền phức"
"Không biết có phải gân đây Tập Doanh đã sa sút khiến cô có chút lo lắng. Về việc cống hiến tôi, chuyện này, cô đã làm rất tinh tế. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, có lẽ nhiều phụ nữ cũng sẽ chấp nhận."
Lâm Nhàn quay đầu nhìn Kim Thiện Lâm, ánh mắt lạnh lùng, gặng hỏi từng chữ "Có lẽ cô đã lắp camera ở đâu đó để bước tiếp theo dùng đe dọa. Nhưng cô có biết rằng chống cự khi bị bắt nạt dù có tạo thương tổn, cũng là hợp pháp không?”
Kim tỷ sửng sốt một lúc, chưa kịp hiểu Lâm Nhàn có ý gì thì đột nhiên nhìn thấy Lâm Nhàn ở trước mặt cô giơ chân giãm lên bàn tay đang đưa ra của Diêu tổng Bàn tay bị giãm xuống đất, xương cốt phát ra tiếng lách cách, dù ở khoảng cách xa như vậy, chị Kim cũng có thể nghe rõ.
Trong lúc nhất thời, toàn thân cô run lên.
Lâm Nhàn cười lạnh “Cái này gọi là... Tự vệ."
Diêu tổng đã từ lâu chưa trải qua cơn đau dữ dội như vậy, lòng bàn tay vừa chạm đất, cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể.
Lúc này, ngoại trừ những tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.
Cảm giác xương bàn tay bị nghiền nát thật đau đớn.
'Aaaaaaaaa'
Âm thanh này cũng hấp dẫn mấy người bên cạn, mọi người ra khỏi phòng, tụ tập ở cửa phòng Lâm Nhàn . Mọi người đều là người có danh dự trong giới giải trí, không nói đến Thái Sơn Bắc Đẩu, ít nhất cũng có địa vị cao.
Lúc này nhìn thấy tay Diêu tổng bị giãm, toàn thân bị bắt quỳ trên mặt đất, mấy ông chủ lớn đều có chút choáng váng.
Hai tay Lâm Nhàn vẫn nhàn nhã đút vào túi quần, cô mỉm cười nheo mắt lại.
Kim tỷ ở ngoài cửa ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó, dường như còn bối rối hơn cả những người mới đến như họ.
Khi Diêu tổng nhìn thấy một số bạn của mình ở ngoài cửa, ông không khỏi hét lớn "AI Nhìn cái gì Mau tiến vào cứu tôi "
Lúc này mọi người mới định thần lại và lao vào giúp đỡ.
Lâm Nhàn đang đứng đó nghe thấy âm thanh, quay lại nhìn những người đàn ông ở cử, mỉm cười nói "Lần đầu gặp mặt. Xin chào." Cô có vẻ như đang thực sự chào hỏi, nhưng lời nói lại đầy sự lạnh lùng.
Mấy người đàn ông sẽ sẽ không bao giờ tưởng tượng được một người phụ nữ phải trải qua những gì mới có thể đánh bại một nhóm đàn ông bằng tay không mà không cần thở dốc. Nhưng ít nhất họ cũng cảm nhận được cảm giác bất lực trước một người phụ nữ là như thế nào.
Kim tỷ đã trưởng thành và gặp rất nhiều người, khi còn nhỏ, cô đã chứng kiến những người thầy tận tâm vì học sinh, cũng chứng kiến những thầy giáo hủy hoại cuộc đời học sinh của mình chỉ bằng một cái tát.
Khi lớn lên, cô nhìn thấy những âm mưu ở nơi làm việc và sự toàn năng của tư bản.
Tất nhiên, trước đây cô không phải chưa từng tưởng tượng.
Khi còn nhỏ, ai mà không xem vài ba bộ phim truyền hình rồi mơ ước sẽ diệt trừ cái ác?
Tuy nhiên, đó luôn chỉ là giấc mơ mơ hồ và sẽ bị hiện thực đánh bại khi lớn lên.
Cô tìm đến Lâm Nhàn cũng vì nhu cầu nghề nghiệp.
Con đường sự nghiệp của Tập Doanh ngày càng đi xuống kể từ cuộc đối đầu với Lâm Nhàn .
Mặc dù sau này Lâm Nhàn không nhắm mục tiêu cụ thể vào Tập Doanh , nhưng Tập Doanh như cũ càng đi càng hẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-226.html.]
Con người sẽ luôn bị hiện thực đánh bại.
Kim tỷ không thích cách tìm kim chủ của Tập Doanh nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Diêu tổng rất cố chấp, ngay từ đầu anh đã bày tỏ mong muốn được gặp Lâm Nhàn, và chưa bao giờ thay đổi ý định đến tận bây giờ.
Nếu muốn giúp Tập Doanh giành được vai nữ chính trong phim, cô phải hẹn gặp với Lâm Nhàn giùm đối phương. Điều đáng sợ hơn nữa là Diêu tổng, cái người này tam quan bất chính, anh đã hẹn với Lâm Nhàn mà còn mời một nhóm bạn đến.
Tựa hồ đang khoe khoang, cũng tựa hồ đang chia sẻ.
Họ đã sớm thống nhất một phòng để uống rượu và vui chơi.
Phảng phất, Lâm Nhàn đã thuộc quyền sở hữu của họ từ lâu.
Đúng, Kim tỷ cũng nghĩ vậy. Một người phụ nữ dù thành công đến đâu cũng sẽ không thể phản kháng lại được khi đặt chân đến nơi này.
Cho đến khi cô nhìn Lâm Nhàn một chọi với bảy, tám người đàn ông cao to khỏe mạnh, nhìn như những cảnh quay võ thuật trong phim, nhưng dường như cũng có gì đó khác biệt?
Đó không phải là những loại động tác thuận mắt, mà trông càng dứt khoát và lưu loát hơn, đồng thời cũng khiến người ta chỉ cần nhìn vào cũng cảm thấy đau đớn. Sau khi đánh ngã một nhóm đàn ông, Lâm Nhàn bước tới ghế sofa và ngồi xuống.
Một số người vẫn lăn lộn trên mặt đất, một số bị thương và không thể cử động.
Trong số đó, Diêu tổng là người bị thương nặng nhất.
Ngoài xương bàn tay trái bị gãy, anh còn bị gãy đầu gối do bị đá. Cơn đau dữ dội khiến anh phải nằm xuống, đau đớn không thể lăn lộn chứ đừng nói đến việc đứng dậy bỏ đi.
Lâm Nhàn bắt chéo chân, cầm lấy một lon đồ uống trên bàn cà phê cạn ghế sofa, mở ra uống một ngụm.
Hương vị ngọt ngào tràn ngập trong miệng, Lâm Nhàn cảm thấy vui vẻ hơn một chút “Trước khi tới, tôi đã nghĩ xem anh định làm gì? Không nghĩ tới lại có thể to gan như vậy."
Lâm Nhàn đem lon nước trong tay đặt lên bàn, nhìn người đàn ông trước mặt hỏi 'Là ý của mấy người kêu Kim tỷ tới tìm tôi sao? Còn có ai không?"
Diêu tổng tràn ngập hận thù và sợ hãi sau khi đôi tay bị phế đi, nên đương nhiên không muốn nhiều lời.
Lâm Nhàn đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạn anh, cúi đầu nhìn. Đôi mắt đó giống như ánh nhìn lạnh lùng của một con sói đơn độc đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Diêu tổng nhìn vào bàn tay trái đã bị phế của mình, rồi nhìn vào bàn tay phải của mình, nói một cách dứt khoát "Là Văn Giai Dịch.” Lâm Nhàn mỉm cười nhẹ "Cảm ơn anh "
Nghe được Lâm Nhàn cảm ơn, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng sự tình đến đây đều xong. Không ngờ, ngoài cửa chợt vang lên một tiếng còi báo động, nối tiếp nhau vang vọng trên những chiếc thuyền trong làng chài.
Diêu tổng mở to mắt kinh ngạc nhìn Lâm Nhàn "Cô..."
Lâm Nhàn quỳ xuống, vô tội giải thích "Tôi không có gọi cảnh sát, ý định ban đầu của tôi là sẽ gọi cảnh sát sau khi ra ngoài.
Diêu tổng có vẻ bối rối vì những lời này, vậy ai đã gọi cảnh sát?
Chưa kịp định thần thì những người này đã nhìn thấy cánh cửa trước mặt bị cảnh sát đẩy ra.
Hơn 20 cảnh sát mặc đồng phục hét lên với vẻ mặt nghiêm túc "Không ai được phép di chuyển".
Diêu tổng nhìn người phụ nữ đi vào phía sau thì cuối cùng cũng hiểu ai đã gọi cảnh sát.
Người phụ nữ đó chính là người vừa rồi bị anh đè xuống, cô được người quản lý cử đi dự tiệc vì muốn thăng tiến trong giới giải trí.
Ngay cả cái tên cũng được đổi, từ Lâm Nhạc Nhạc thành Lâm Nhạc Kỳ một người mới vô dụng, một người mới không có tác phẩm.
Đó là một luật bất thành văn trong làng giải trí, nếu không muốn thì không cần phải đến. Nhưng khi đến ắt phải chuẩn bị sẵn tinh thần.
Làm thế nào lại có thể gọi cảnh sát về những việc đã đồng ý làm?