Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 43
Cập nhật lúc: 2024-08-19 16:02:32
Lượt xem: 333
Tất Tùng sửng sốt "Nơi đó cũng có thể hẹn hò à?"
Lâm Nhàn ngáp dài 'Ai nói không được?”
Tất Tùng "Tiết kiệm tiên, không giống như tôi, hôm nay chúng tôi đến công viên giải trí. Ha hahahaha..."
Lâm Nhàn ngáp dài cô dừng tay, nghi ngờ nhìn Tất Tùng và hỏi "Anh trốn vé à?"
Tất Tùng nghẹn ngào "Sao có thể ".
Lâm Nhàn nheo mắt "Vậy thì 100 tệ của anh dùng khá tốt."
Tất Tùng lập tức đỏ mặt, thực ra bản thân đúng là đã dùng "mỹ nam kế" để đi vào, chứ không tốn xu nào.
Lâm Nhàn và Nguyễn Trạch Minh đặt rau trở lại nhà bếp, nhìn thấy anh bắt đầu công đoạn sửa soạn, Lâm Nhàn quay người và chậm rãi bước ra ngoài. .
Nguyễn Trạch Minh lấy ra thớt và d.a.o làm bếp, bình tĩnh nói "Giúp tôi rửa rau."
Lâm Nhàn đi hai bước, mang dép lê chậm rãi quay lại.
Nguyễn Trạch Minh cười lắc đầu hỏi cô "Cô buồn ngủ?”.
Lâm Nhàn ngây thơ nói "Tôi không buồn ngủ Mắt tôi buồn ngủ."
Nguyễn Trạch Minh "..."
Vương Thành Quân nhận được một cuộc gọi nói rằng có thêm người muốn đầu tư vào chương trình.
Vương Thành Quân lúc đó rất bối rối "Chúng ta đã có đủ kinh phí Kẻ ngốc nào còn muốn đầu tư vào bộ phim đã quay được một nửa?"
Người kia nói "Khách khí với kim chủ ba ba "
Vương Thành Quân “...'
Văn Sóc hắt xì, xoa xoa mũi, tên ngốc nào đang mắng mình?
Nguyễn Trạch Minh thích sự yên ắng của mùa hè này, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng nghe được tiếng côn trùng, còn có, bên cạn bản thân, một người an tính phụ giúp.
Trong phòng, ánh sáng dịu nhẹ, xuyên qua ô cửa sổ len lỏi chiếu sáng khắp mọi nơi, khiến màu sắc của món ăn càng có phân đậm đà hơn, phảng phất một loại cảm giác an bình, nhẹ nhàng, cùng nhau trải qua ngày rộng tháng dài.
Nguyễn Trạch Minh là một đầu bếp giỏi, rất nhanh trên bàn đã đầy những món ăn ngon.
Anh và Lâm Nhàn đã mua rất nhiều thứ, mà tính tình cả hai đều không keo kiệt, nên họ đã mời ba cặp đôi khác cùng tới ăn. Đó là những thành viên đã tiêu tiên cho việc giải trí và không còn dư dả bao nhiêu, đành tính gặm bánh bao qua bữa.
Bàn ăn rất sôi động, mọi người đều nói cười, dường như sau một ngày, họ đã thực sự trở thành những người bạn rất tốt. Nhưng trên thực tế, bọn họ chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua, ăn chung một bữa cơm chiều không vui, sáng sớm cùng nhau chơi một trò chơi nhỏ, tính ra thì thậm chí còn chưa ở chung được 5 tiếng.
Làm thế nào mà mối quan hệ thực sự có thể tốt đến vậy?
Đôi khi các chương trình tạp kỹ đều như thế đấy, dù ngoài đời mối quan hệ giữa hai người có căng thẳng đến đâu nhưng trước ống kính, cả hai đều giống như những người bạn đồng cam cộng khổ.
Ví dụ, Hê Nhã Phàm mỉm cười khi nói chuyện với Lâm Nhàn. Rõ ràng hôm qua hai người từng xảy ra mâu thuẫn, nhưng lúc này, cô ấy lại có thể câm cốc lên nói "Lâm Nhàn, hôm qua tôi hơi nóng nảy, xin lỗi cô Hôm nay bình tĩnh một ngày, tôi thực sự cảm thấy có lỗi. Tôi kính cô một ly, việc này coi như cho qua, được không?”
Lâm Nhàn mỉm cười, nâng cốc lên và nói "Chị Nhã Phàm, chị đã làm gì sai vậy? Mọi người hôm qua mệt mỏi, lại có quá nhiều việc phải làm. Đó là do tính tình nóng nảy của tôi. Đi nào, tôi mời chị Nhã Phàm một ly. Xin chị Nhã Phàm cũng nhớ quan tâm đến hậu bối này."
Trong lúc nhất thời, mọi người đều kinh ngạc nhìn Lâm Nhàn.
Kể từ vụ tai nạn phát sóng trực tiếp, toàn thân Lâm Nhàn giống như mọc đầy gai nhọn. Cho dù không ai nói gì, nhưng một ngày ở cùng cô cũng đủ để họ hiểu Lâm Nhàn khó ở chung như thế nào. .
Cô không quan tâm sắc mặt người ta, không biết để ý bâu không khí, cũng không để mình phải chịu một chút ủy khuất nào.
Đối với một người như vậy, cho dù Hề Nhã Phàm có xin lỗi thì chắc chắn sẽ cười rồi quay mặt đi, phải không?
Cô ấy có lẽ cũng không quan tâm fan của mình nghĩ gì, dù sao nếu cô ấy thực sự quan tâm đến người hâm mộ của mình thì sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của Hề Nhã Phàm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-43.html.]
Không ngờ cô ấy lại xin lỗi. Còn mỉm cười duyên dáng và uống một cách dứt khoát...
Vào lúc này, mọi người đều nghĩ rằng khi Lâm Nhàn mắng mỏ có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người, nhưng khi cô ấy nói lời ngọt ngào trong miệng cũng khiến người ta dễ chịu...
Lâm Nhàn uống hết ly rượu, sau đó mỉm cười đưa ly ra chứng tỏ mình đã uống xong. Sau đó cô đặt ly rượu sang một bên và cúi đầu tiếp tục ăn.
Nguyễn Trạch Minh trong lòng an ủi, không khỏi cúi đầu, thấp giọng nói vào tai cô "Đây là chuyện đúng đắn, đối đầu với cô ấy cũng không có chỗ tốt gì.
Lâm Nhàn liền liếc xéo anh "Chỗ tốt? Muốn chỗ tốt gì? Anh có muốn không? Tôi với cô ấy vốn không có thù oán gì cả, cô ấy sẵn sàng cúi đầu, tôi cũng thoải mái nhượng bộ."
Lời này nói ra thật tốt nha
Nguyễn Trạch Minh không khỏi muốn khen ngợi cô "Đây không phải là rất...' Được sao?
Lâm Nhàn "Tôi chưa bao giờ để cô ấy vào mắt, tức giận chỉ khiến bản thân tổn thất."
Được chứ? Nguyễn Trạch Minh nuốt xuống hai chữ này "...".
Anh ngẩng đầu nhìn chung quanh, nhìn thấy mọi người hòa thuận vui vẻ, anh cũng mỉm cười, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng vào tai Lâm Nhàn "Loại lời này, tốt nhất chỉ nên nói với một mình tôi." Dường như còn lo lắng, anh bổ sung thêm "Đừng nói với người ngoài như vậy."
Lâm Nhàn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, cuối cùng dưới ánh đèn vàng ấm áp, nở nụ cười nói "Ngốc nghếch”"
Nguyễn Trạch Minh ngạc nhiên “..."
Cuối cùng anh không biết phải trả lời cô thế nào, anh ngoảnh mặt đi giấu đôi tai đang ửng đỏ của mình "Không biết ai mới ngốc."
Nói xong, anh không khỏi mỉm cười, quay đầu nhìn cô, càng cười càng vui vẻ hơn.
Bầu không khí hài hòa giữa cả hai cũng được thể hiện rõ ràng qua ống kính.
Ăn tối xong, Vương Thành Quân tập hợp mọi người lại, sau đó bắt đầu nói "Đã gần trôi qua một ngày, tôi tin rằng mọi người cũng đã quen biết nhau một chút. Bây giờ mới có 7 giờ thôi, chúng ta cùng chơi trò chơi nhé?”
Mấy người lập tức liếc nhìn Vương Thành Quân, luôn cảm thấy anh ta có ý đồ xấu.
Vương Thành Quân cười nói "Đây không phải là muốn tốt cho mọi người sao Bằng không, làm sao chúng ta có thêm cơ hội hiểu rõ nhau hơn?”
Dù sao tổ chương trình cũng đã sắp xếp, bọn họ có ý kiến cũng vô dụng, nên tất cả đều kéo thân hình mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Đây là công việc, dù có đau chân run rẩy hay ghi hình kéo dài tới tận 3 giờ sáng thì họ cũng phải cố gắng.
Vương Thành Quân vẫy vẫy tay về phía sau, một trợ lý liên bưng bảy chiếc ghế gỗ tới. "Các bạn đã từng chơi trò ghế âm nhạc chưa?"
Mọi người đều gật đầu, ngoại trừ Lâm Nhàn lắc đầu một cách thẳng thắn.
Vương Thành Quân kinh ngạc "Trước đây cô chưa từng chơi à?”
Trò chơi này đơn giản, tràn ngập tiếng cười, rất nhiều chương trình tạp kỹ sẽ đưa nó vào tiết mục của mình nhằm điều chỉnh bầu không khí tốt lên.
Lâm Nhàn rất bình tĩnh "Ngoại trừ nơi này, tôi chưa bao giờ tham gia một chương trình tạp kỹ tương đối tiêu chuẩn nào cả."
Vương Thành Quân "..." Cô ấy dù gì cũng ra mắt được ba năm rồi, thật là khốn khổ, thật là khốn khổ.
Mọi người ”..."
Vương Thành Quân giới thiệu ngắn gọn luật chơi.
Có 8 người đi vòng quanh 7 chiếc ghế, khi nhạc dừng thì họ lấy ghế, mỗi chiếc ghế có thể chứa được một người. Người chơi không ngồi lên ghế sẽ bị loại, đồng thời cũng loại bỏ 1 ghế, còn lại 7 người tranh 6 ghế.
Lặp đi lặp lại tới người cuối cùng giành được ghế là người chiến thắng.
Lâm Nhàn nghe xong càng kinh ngạc "Đơn giản như vậy?".
Vương Thành Quân "... Khi cô thật sự chơi, liền biết có đơn giản hay không. Đương nhiên, sẽ có phần thưởng. Nhà vô địch cuối cùng sẽ nhận được 500 nhân dân tệ. Ngày mai hẹn hò, tài chính có phải càng thêm sung túc không?
Lời vừa dứt, mọi người đều quay lại nhìn Vương Thành Quân, những người vốn còn đang bơ phờ đều trở nên tràn đầy sinh lực.
500 nhân dân tệ