Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 46

Cập nhật lúc: 2024-08-19 16:02:39
Lượt xem: 295

Kéo theo một chiếc vali nhỏ, đeo kính râm, Lâm Nhàn thuận lợi đi ra.

Y Lợi Minh đã đỗ xe ở bãi đậu xe, một lúc sau, anh nhìn thấy Lâm Nhàn đang đi về phía xe của mình.

Y Lợi Minh hạ cửa sổ xuống, Lâm Nhàn tháo kính râm ra, nhìn Y Lợi Minh và nói "Anh Lợi Minh, cảm ơn vì sự vất vả của anh "

Y Lợi Minh "..."

Cô kéo cửa sau và bước vào, thản nhiên đặt kính râm sang một bên, chiếc vali nhỏ được để lên ghế bên cạn. Sau đó, cô lấy điện thoại di động ra kiểm tra, thờ ơ hỏi "Việc thương lượng số tiền bồi thường thiệt hại của tôi thế nào rồi?"

Y Lợi Minh khóe miệng giật giật, như thể hắn là gã sai vặt của cô.

Nhưng hắn vẫn trả lời "Chúng tôi đang kiểm tra ở bên đó, chắc chắn ngày mai sẽ đến."

Lâm Nhàn ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc sau, vẻ mặt của Y Lợi Minh càng nghi hoặc, cô hỏi "Lần này về việc quan hệ công chúng là do anh làm sao?”

Y Lợi Minh sửng sốt, ý định muốn mắng cô đã gây ra scandal lớn như này với ảnh đế, mà cô còn tính nhờ công ty giải quyết giúp cô. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, quả thực đây là công việc của bọn họ nên làm, hắn liên kéo kéo khóe miệng nói: ".. Đây là việc của tôi, tôi sẽ tự mình xử lý nó."

Lâm Nhàn cất điện thoại, bình tĩnh nói "Đúng vậy, còn để tôi phải tự mình hỏi đến, anh thật là có trách nhiệm nha Anh Lợi Minh."

Y Lợi Minh "... Lần này cô và diễn viên Nguyễn gây ra rắc rối, biết nó lớn đến mức nào không? Nghĩ việc giải quyết sẽ đơn giản sao? Cô có biết rằng những người trong bộ phận đó lo lắng đến độ rụng gần hết tóc chưa?"

Lâm Nhàn nhàn nhã nói."Nếu cái đơn giản không được thì làm cái phức tạp lên. Đây là việc của anh, đừng nói về tóc của mình, nó có rụng sạch cũng không khiến tôi phải bận tâm. Anh nghĩ rằng với tỷ lệ chia lợi nhuận 2 8 với công ty, là chỉ chia cho vui sao? Tôi hy vọng anh sẽ cố gắng hết sức với tư cách là nhân viên. Mong rằng tôi sẽ xem được sự nỗ lực của anh Lợi Minh tối nay.

Y Lợi Minh đạp phanh, quay lại nhìn cô, ác độc nói "Cô bây giờ càng ngày càng không biết kiêng nể ai. Cô cho rằng tôi không thể làm gì cô sao?" Tượng đất cũng có 3 phần nóng nảy.

Lâm Nhàn trợn mắt nhìn anh "Anh có biện pháp gì có thể nói với tôi nhé Duy trì danh dự của tôi là điều cơ bản nhất trong hợp đồng. Tất nhiên tôi biết điều này thường xuyên được viết cho có lệ, nhưng..."

Cô đá đá vào lưng ghế của Y Lợi Minh và nhẹ giọng nói "Nó nằm ở trong hợp đồng, với tôi thể là đủ rồi."

Y Lợi Minh quay lại và trừng mắt nhìn cô, đủ rồi? Nghĩ hợp đồng có thể khiến cô muốn gì cũng được sao?

"Chỉ cần ở trong đó, cũng đủ để tôi có thể kiện. Anh nghĩ tòa án thì thế nào? Cách đây không hề xa."

Y Lợi Minh ”...' Kia xác thực...

Lâm Nhàn chậm rãi nhắm mắt lại, bình tĩnh cảnh cáo "Có xe ở phía sau theo dõi, nhanh lên. Khi khởi động để ý chiếc xe phía bên phải."

Y Lợi Minh thở phì phì, quay đầu lại sau khi cô nói, vừa định khởi động thì hắn nhìn thấy một chiếc xe minibus màu đen đang lao nhanh phía bên phải, Y Lợi Minh vội vàng đạp phanh, may mắn là xe vừa khởi động, không đi quá nhanh nên miễn cưỡng tránh được.

Hắn chửi rủa vài câu, đột nhiên phản ứng lại, quay đầu nhìn Lâm Nhàn.

Điều này khiến Y Lợi Minh lâm bầm, không biết làm sao cô biết có xe đang rễ ở bên phải.

Tại sân bay, hầu hết xe hơi đều chạy trên đường chính, rất ít ô tô chạy trên đường cao tốc.

Chẳng mấy chốc, anh đã đưa Lâm Nhàn đến ký túc xá.

Bởi vì lịch công tác nên trong ký túc xá không có ai khác, nhưng Lâm Nhàn lại phát hiện đồ đạc trong phòng mình đã bị động qua.

Lâm Nhàn "... Tốt, tốt, động đến đồ của tôi là muốn tôi đại khai sát giới sao?"

Vào buổi trưa, Y Lợi Minh đã vội vã đến công ty và nói muốn gặp chủ tịch.

Người trong văn phòng không hề ngăn cản hắn, và hắn thực sự đã được vào gặp mặt...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-46.html.]

Lúc đó Văn Sóc ngồi sau bàn làm việc nhìn vào máy tính, không biết đang mày mò cái gì.

Khi thư ký Kiều rời đi, trong phòng chỉ còn lại Văn Sóc và Y Lợi Minh, máy điều hòa trong phòng có vẻ hơi lớn, Y Lợi Minh cảm thấy hơi lạnh.

"Nói chuyện." Giọng nói của người đàn ông đối diện lạnh lùng và vô cảm. Trước đó, Y Lợi Minh đã tốn rất nhiều công sức để tìm hiểu về ông chủ.

Văn Sóc là con trai thứ hai của Văn gia ở thành phố An Diên. Cùng lúc khi anh sinh ra, khoản đầu tư của Văn gia thất bại, gân như trên đà vực phá sản. Dù đã là thế kỷ 21 nhưng người càng giàu lại càng mê tín.

Họ đưa Văn Sóc đến nơi khác, không lâu sau, Văn gia lại lần nữa đứng dậy.

Kể từ đó, Văn gia càng tin chắc rằng Văn Sóc và Văn gia khắc nhau. Nhiều năm sau, vào ngày sinh nhật thứ 18 của Văn Sóc, gia đình Văn quyết định đón anh về.

Người đón là anh cả của anh, trên đường về đã xảy ra một vụ tai nạn xe hơi. Cậu con trai cả Văn Dực nghe nói c.h.ế.t rất thảm, nhưng trên người Văn Sóc không có vết thương nào ngoại trừ hai chân.

Cái chân đó... trông như thể nó bị gấy có mục đích vậy.

Điều này khiến Văn gia nghi ngờ nguyên nhân gây ra vụ tai nạn, mặc dù cuối cùng vẫn không tìm được gì. Nhưng thành thật mà nói, địa vị của Văn Sóc trong Văn gia thực sự rất khó coi.

Vì vậy, theo quan điểm của Y Lợi Minh, một người đàn ông như vậy sẽ rất u ám, càng không nên có khí thế như vậy.

Văn Sóc nhìn thấy đối phương đang quan sát mình cũng không hề nói gì. Sau đó, Văn Sóc ngước mắt nhìn hắn, cau mày nói "Nếu anh không nói gì thì ra khỏi đây."

Y Lợi Minh "... ... Hmm, chính là thế này, bởi vì là vê chuyện của cô Lâm Nhàn, và tôi thấy Văn tổng có chút tình bạn với cô ấy, nên tôi đến đây."

Văn Sóc vẫn tiếp tục cau mày, nhưng anh đã kiên nhẫn hơn một chút nói "Có chuyện gì thế?"

Y Lợi Minh "Về việc quan hệ công chúng, cô Lâm Nhàn đã yêu cầu chúng tôi hỗ trợ... nhưng đoàn đội cảm thấy muốn can thiệp không phải là chuyện dễ dàng."

Văn Sóc cười lên, khi cười nhìn anh rất đẹp trai, có thể khiến người xung quanh cảm thấy thoải mái, khí lạnh cũng trở nên mêm mại một chút "Khó can thiệp? Vậy thì thay một nhóm người mới cho rằng dễ làm hơn đi."

"Hả?"

Văn Sóc "Đổi người, cả bộ phận."

Y Lợi Minh "Cái này, cái này tìm ở đâu?”".

Văn Sóc đẩy máy tính để bàn đến trước mặt, khoanh tay, nheo mắt lại với Y Lợi Minh "Đây là công việc của anh, không phải của tôi."

Y Lợi Minh "...". Đây là công việc của anh mà, công ty không phải của anh sao? Văn Sóc "Nếu như cần tôi đích thân làm mọi việc, vậy anh tới đây làm gì?"

Y Lợi Minh "..., Văn tổng nói có lý, tôi hiện tại liền yêu cầu bọn họ nhanh chóng làm quan hệ công chúng "

Văn Sóc gật đầu, Y Lợi Minh liên rời đi.

Chú Kỷ đã đến đây được một lúc, bước vào, thấy Văn Sóc cau mày, không khỏi đau lòng "Thiếu gia, cậu có thể nghỉ ngơi một lát được không?"

Văn Sóc lắc đầu, chú Kỷ nói "Vì việc xử lý tình huống chậm hai ngày nên tôi nghe nói bây giờ mọi người đều đang cố gắng giữ khoảng cách với cô ấy."

Văn Sóc băn khoăn "Tại sao lại trễ hai ngày?"

Chú Kỷ "Khi người hâm mộ mới bắt đầu gây rắc rối, cảm xúc lúc đó là mãnh liệt nhất. Lúc này, dù có nói gì cũng khiến họ khó chịu, như đổ thêm dầu vào lửa. Chúng ta chỉ có thể can thiệp sau khi họ nguôi giận."

Văn Sóc ngạc nhiên nhìn chú Kỷ "... sao chú biết?" Cả anh và chú Kỷ đều không thuộc vòng tròn này, và họ thực sự không rành về các quy tắc ở đây.

Chú Kỷ nói "Giám đốc bộ phận tuyên truyền đã nói vậy với tôi."

Văn Sóc trầm tư gật đầu, chú Kỷ lập tức mang hộp cơm trưa cho anh.

Loading...