Sống lại vả mặt chồng và bạch nguyệt quang - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-17 21:53:06
Lượt xem: 72
Đừng nói là lâm Tử Dao, cho dù là tôi nhìn thấy mẹ Cố cũng có chút sợ hãi.
Bệnh đ-i-ê-n của mẹ Cố có lúc tốt cũng có lúc xấu, khi tốt thì dịu dàng phóng khoáng, tao nhã mà vô hại, sẽ mỉm cười với bạn, cũng sẽ làm một số việc nhà.
Nhưng bạn sẽ không bao giờ biết được khi nào bà ấy sẽ phát đ-i-ê-n.
Có thể một giây trước bà ấy đang cười với bạn, nhưng một giây sau đã có thể cầm d.a.o gọt hoa quả đ-â-m về phía bạn.
Có đôi khi đang quét rác, cũng đột nhiên cầm chổi ném qua phía tôi.
Nhìn bà ấy có vẻ nhu nhược vậy thôi nhưng khi phát bệnh sức lớn như trâu, căn bản không thể khống chế được bà ấy.
Bà ấy giống như là con d-a-o đang treo trên đầu vậy, không biết lúc nào sẽ rơi xuống.
Loại khủng bố bất an này, sao lại không để Lâm Tử hưởng thụ được cơ chứ.
“Lâm Tử Dao, tận hưởng cuộc sống thuộc về cô đi.”
Tôi vừa nói xong những lời này, khuôn mặt tái nhợt của Lâm Tử Dao bỗng hoang mang hẳn, bối rối có, mờ mịt có, trong nháy mắt khi nhìn thấy tôi, cô ta bỗng nhiên sợ hãi và vùng vẫy dữ dội.
Tôi có chút ngạc nhiên nhưng Cố Tương vẫn ngây thơ cười nói: “Tây Tây, em đợi anh cưới em nhé.”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Đồ ngu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-va-mat-chong-va-bach-nguyet-quang/chuong-10.html.]
Cố Tương không hiểu vì sao, tôi cũng mặc kệ hắn, cúi đầu bàn bạc với bạn bè về việc đầu tư vào một trường giáo dục đặc biệt.
Năm 15 tuổi, ba mẹ đã đưa tôi đến một ngôi trường đặc biệt và gặp rất nhiều đứa trẻ đặc biệt.
Ông trời đã đóng một cửa sổ của họ, nhưng họ vẫn rất cố gắng và chăm chỉ, lần đó đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc.
Sau đó, ba mẹ đã hỏi về giấc mơ của tôi.
Tôi nói: “Sau này con muốn tạo việc làm cho họ ạ.”
Khi đó, tôi nghe nói những người tàn tật rất khó tìm được một công việc tốt.
Kiếp trước, sau khi ba mẹ qua đời, tôi đã thu mình lại, công ty giao cho các chuyên gia xử lý.
Sau khi kết hôn với Cố Tương, công ty bị Cố thị hút khô m-á-u, vậy nên tôi đã quên mất giấc mơ của chính mình.
Nhưng khi tôi mở lại công ty thì không ai tin tôi có thể làm được, cộng thêm với việc nợ nần chồng chất, không tuyển được ai hết.
Người đầu tiên tôi tuyển dụng là một thiên tài về máy tính, chỉ là bẩm sinh không biết nói, nhưng anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Sau đó, tôi tuyển thêm nhiều nhân viên hơn, bọn họ có thể có những điểm đặc biệt, nhưng họ đều rất cố gắng, làm việc chăm chỉ và luôn phấn đấu tiến về phía trước.
So với Cố Tương và Lâm Tử Dao còn tốt hơn rất nhiều.