Sống lại vả mặt chồng và bạch nguyệt quang - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-17 21:52:07
Lượt xem: 76
Suốt một năm quen nhau, Cố Tương đã cùng tôi vượt qua nỗi đau khi ba mẹ qu-a đ-ời, mọi chuyện đều đặt tôi lên hàng đầu, lại rất giỏi thao túng tâm lý, khiến tôi không thể rời xa hắn.
Nhìn cách hắn tự tin phô trương và niềm hạnh phúc không thể giấu khi kế hoạch của mình sắp thành công.
Rốt cuộc tôi cũng không kiềm chế được lửa giận phùng phùng trong lòng và tát thẳng vào mặt Cố Tương.
Cái tát mạnh kia đã làm cho hắn điếng người.
Hắn vừa sốc vừa giận, sắc mặt tái mét sẵn sàng vùng lên, nhưng khi thấy Lâm Tử Dao rưng rưng nước mắt lắc đầu, hắn lại bất lực kiềm chế.
“Tây Tây, em làm gì vậy... sao lại đánh anh?”
Trong suốt một năm yêu nhau, đừng nói là đánh hắn, tôi vô cùng ỷ lại vào hắn, thậm chí còn chưa nói một câu nào quá nặng lời với hắn ta.
Tôi chớp mắt mấy cái, nước mắt lưng tròng nói: “Cố Tương, em yêu anh như vậy mà anh lại đối xử với em như thế. Anh lấy nhẫn kim cương giả để cầu hôn em, anh nói yêu em là nói dối đúng không?”
Những lời tôi vừa nói so với cái tát ban nãy còn vang dội hơn, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, mặt hắn đã đỏ bừng.
Đúng vậy, hắn thậm chí còn không thèm chi bất cứ khoản tiền nào vì tôi.
Nhẫn cầu hôn tôi là giả, vì chiếc nhẫn thật đang ở trên tay Lâm Tử Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-va-mat-chong-va-bach-nguyet-quang/chuong-4.html.]
Kiếp trước, khi vừa mới kết hôn, hắn đã thú nhận với tôi chiếc nhẫn đó là giả, hắn nói công ty đang trong giai đoạn khó khăn, không thể mua cho tôi một chiếc nhẫn thật. Nhưng hắn cam đoan rằng sau này nhất định sẽ mua cho tôi một chiếc nhẫn thật.
Khi đó, hắn thâm tình như vậy, cùng với vẻ mặt áy náy và đau khổ, thế là tôi đã mềm lòng tha thứ cho hắn.
Cho đến trước khi tôi ch-ếc, Lâm Tử Dao đã cố ý để tôi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay ả ta.
Tôi mới biết được, chiếc nhẫn mà tôi rất rất thích kia, hắn đã mua nó, chỉ là người hắn tặng không phải tôi mà là cô ả Lâm Tử Dao kia.
Mặc kệ sự ngạc nhiên của mọi người, tôi bỏ lại đám người mà rời đi.
Cố Tương vội vã đuổi theo, túm lấy tay áo tôi nói: “Tây Tây, em nghe anh nói đã, đúng là anh không mua được chiếc nhẫn em thích, chỉ là anh muốn cưới em đến đ-i-ê-n rồi nên đầu óc nhất thời choáng váng mà thôi.”
Nói xong, trong mắt hắn lộ vẻ bất mãn và thất vọng đối với tôi: “Em nói ra trước mặt mọi người như vậy có biết sẽ ảnh hưởng đến anh như thế nào không? Em có bao giờ nghĩ cho tương lai của chúng ta chưa?”
Hắn thậm chí còn đang đổ lỗi cho tôi.
Tôi cười lạnh: “Cố Tương, anh dùng nhẫn giả cầu hôn tôi, sao anh còn mặt mũi mà dạy đời tôi nữa vậy? Anh không biết xấu hổ à?”
Cố Tương bày ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Một năm ở bên nhau, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện lạnh lùng với hắn như vậy.
Thừa dịp hắn chưa kịp phản ứng lại, tôi đã lên xe và rời đi.