Sống lại vào ngày bị chú ruột lừa bán - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-22 12:44:23
Lượt xem: 43
Mùa đông đến sớm trên ngôi làng hẻo lánh. Cái lạnh cắt da cắt thịt, từng cơn gió từ núi thổi về khiến cây cối trơ trọi, khô héo, và cả làng như chìm vào băng giá. Mọi thứ trở nên u ám hơn bao giờ hết. Lan, giờ chỉ là một cái bóng của chính mình, gầy yếu, tiều tụy đến mức mọi người trong làng cũng phải liếc nhìn cô bé với ánh mắt thương hại. Nhưng không ai giúp đỡ, không ai dám lên tiếng. Cô bé chỉ là một nô lệ câm lặng trong ngôi làng lạnh lùng.
Sáng sớm, khi ánh nắng vừa chớm sáng, người đàn bà lại đến gọi Lan dậy. “Dậy mau! Còn đứng đấy làm gì? Hôm nay còn rất nhiều việc chờ mày đấy!”
Lan từ từ mở mắt, mệt mỏi nhìn bà ta. “Cháu… cháu không khỏe,” cô bé yếu ớt nói, đôi tay run rẩy.
“Không khỏe thì cũng phải làm! Mày không muốn c.h.ế.t đói, đúng không?” Bà ta quát tháo, không chút thương xót. “Nhanh lên, lấy củi về đây!”
Lan biết rằng mình không còn lựa chọn. Cô bé lặng lẽ đứng dậy, chân đau nhức, nhưng vẫn phải cố gắng đi ra ngoài. Không khí lạnh thấu xương khiến Lan run lên từng cơn. Cô bé đi đến rừng, cố gắng nhặt từng nhánh củi, nhưng cái lạnh khiến đôi bàn tay của cô bị tê cóng. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng cái lạnh vẫn làm cô chao đảo.
“Đồ ngu ngốc! Sao mãi không thấy về?” Giọng bà ta lại vang lên từ xa. “Làm việc như mày mà cũng không xong!”
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
Lan nhìn xuống những bó củi mình đã nhặt được, rồi lại nhìn lên khuôn mặt cáu kỉnh của bà ta. “Cháu… cháu chỉ lấy được bấy nhiêu thôi…”, Lan nói, giọng ngập ngừng.
“Chỉ bấy nhiêu ư? Thật là một đứa trẻ vô dụng!” Bà ta quát, ném một cái thau vào Lan. “Mày sẽ không có cơm ăn tối nay đâu!”
Lan chỉ biết cúi đầu, không dám phản kháng. Cô bé quay trở lại với những bó củi, cố gắng không để nước mắt rơi. Cái đói cồn cào trong bụng, nhưng nỗi sợ hãi lớn hơn.
---
Ngày qua ngày trôi qua, Lan phải sống trong cảnh lao động khổ sở dưới cái lạnh giá rét. Mỗi sáng, cô bé đều bị đánh thức bởi tiếng quát tháo của bà ta, và phải bắt đầu một ngày làm việc không có điểm dừng.
“Hôm nay mày phải đi lấy nước từ suối!” Bà ta ra lệnh, chỉ tay vào chiếc xô.
Lan gật đầu, nhưng cô bé biết cái lạnh từ suối sẽ làm mình thêm kiệt sức. Cô cố gắng đi nhanh hơn, nhưng đôi chân cứ run lên vì lạnh. “Cháu… cháu có thể nghỉ một chút không?” Lan ngập ngừng hỏi.
“Không có thời gian! Mày phải làm! Nếu không, tao sẽ không cho mày ăn!” Bà ta gắt gỏng, ánh mắt sắc như dao.
Cô bé chỉ còn biết nín thinh. Trái tim Lan như vỡ vụn khi mỗi ngày trôi qua, sự mệt mỏi và đói khát cứ chất chồng lên nhau. Đến khi tối muộn, khi trở về ngôi nhà lạnh lẽo, Lan chỉ có bát cơm trắng, nhưng không có thức ăn kèm theo.
“Tối nay mày sẽ chỉ được ăn cơm thôi! Mày phải tự chăm sóc mình,” bà ta nhấn mạnh, rồi quay lưng đi.
“Nhưng… cháu không có sức…” Lan thều thào, nhưng chỉ nhận lại ánh mắt lạnh lùng của bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-vao-ngay-bi-chu-ruot-lua-ban/chuong-5.html.]
“Cơm còn không có sức mà ăn, thì mày còn sống làm gì?” Bà ta nói rồi bỏ đi, để Lan lại một mình với nỗi tuyệt vọng.
Lan cầm bát cơm trên tay, nhưng nước mắt lại rơi xuống. “Cháu… cháu chỉ muốn về nhà…”, cô bé lẩm bẩm, nhưng không ai nghe thấy. Những ký ức về gia đình, về những bữa cơm ấm áp, giờ chỉ còn là những cơn ác mộng.
Đêm xuống, Lan co ro nằm trên chiếc chiếu rách. Cái lạnh thấm vào từng thớ thịt, không còn sức lực để nghĩ ngợi gì nữa. Cô bé chìm vào giấc ngủ, không biết rằng sáng mai sẽ là ngày cuối cùng của cuộc đời mình.
---
Sáng hôm sau, khi ánh sáng mặt trời le lói, Lan tỉnh dậy với cơ thể yếu ớt. Cô bé cảm nhận được cái lạnh đến tê tái. Đôi chân cô không còn khả năng đứng vững. Mọi thứ xung quanh dần mờ nhạt.
“Mau dậy! Còn nằm đấy làm gì?” Bà ta lại đến, nhưng không thấy Lan đứng dậy.
Lan mệt mỏi ngẩng đầu lên, đôi mắt lờ đờ: “Cháu không… không thể dậy được…” Giọng cô bé gần như không còn sức lực.
Bà ta tiến lại, nhíu mày: “Mày đang giả vờ để tránh việc sao? Mày có biết là tao không cần một đứa trẻ vô dụng như mày không?”
Lan không thể trả lời, chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại. Đôi tay cô lạnh cóng, từng cơn run rẩy xuất hiện. “Cháu muốn… về nhà…” Cô bé thì thào.
“Về nhà? Hừ! Về đâu? Mày đã mất nhà từ lâu rồi! Chết thì chết, tao chẳng cần mày nữa!” Bà ta quát lớn, sau đó bỏ đi mà không thèm nhìn lại.
Lan nằm đó, sức lực đã cạn kiệt. Những giọt nước mắt rơi xuống, nhưng không còn ai để lau khô. “Mẹ ơi… bố ơi…” Cô thì thầm trong đau đớn, nhưng chỉ có cái lạnh đáp lại.
Và rồi, cái lạnh dần ngấm vào cơ thể Lan. Cô bé nhắm mắt lại, cảm thấy một sự thanh thản kỳ lạ, như thể mình sắp được giải thoát khỏi những đau đớn này. Nơi xa xăm, có thể cô sẽ gặp lại gia đình, sẽ không còn phải chịu đựng những khổ sở này nữa.
Trái tim Lan dần ngừng đập, hơi thở trở nên nhẹ nhàng. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc chìm vào bóng tối. Trái tim nhỏ bé của cô bé đã không còn sức để chống chọi với thế giới tàn nhẫn này. Cô đã rời bỏ cuộc sống đầy đau khổ, vĩnh viễn ngủ quên trong cái lạnh buốt giá của mùa đông.
Người đàn bà trở lại, nhìn thấy Lan nằm bất động. “Chết rồi à? Thật phiền phức,” bà ta thở hắt ra, rồi quay lưng bỏ đi, không thèm nhìn lại một lần nữa.
Thoang thoảng đâu đây lẫn trong tiếng gió, giọng 1 cô bé nỉ non:" Con muốn về nhà..."