SỐNG LẠI VÀO NGÀY XẢY RA ÁN MẠNG - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-28 17:45:51
Lượt xem: 110
2.
“Đừng có động vào! Cái này con không ăn được đâu!" Bà Vương đang la mắng cháu trai Tiểu Béo của bà ta.
Bà ta vừa múc ra một tô kem, Tiểu Béo đã lập tức lao đến cầm tô và chạy đi.
Bà Vương nóng nảy, hoảng hốt đuổi theo đứa cháu yêu quý để lấy lại tô kem.
Chắc hẳn kem này đã bị pha thêm thuốc.
Sự cố ngoài ý muốn này đã giúp tôi trở nên thông suốt. Bây giờ không phải là lúc để bối rối, tôi cần nhanh chóng nghĩ ra biện pháp thoát thân.
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Cả hai tên cầm thú kia đều là cháu trai của bà Vương, chúng đã có ý đồ xấu với tôi khi tôi đến xem nhà.
Xét theo thời gian, có lẽ hai tên khốn đó đã chờ sẵn ở ngoài cửa, chỉ đợi tôi ăn kem xong ngất đi.
Điều này có nghĩa là tôi không thể trốn thoát qua cửa chính được.
Đợi một lúc nữa, khi bà Vương mang kem tới, tôi sẽ không còn đường thoát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-vao-ngay-xay-ra-an-mang/chuong-2.html.]
Nếu ăn thì sẽ trúng kế của bọn họ.
Không ăn thì tôi cũng không chống đỡ nổi với sức lực của hai người đàn ông trưởng thành.
Biện pháp tốt nhất bây giờ là tìm một cách khác để thoát thân.
Vừa ngẩng đầu lên, một cái cầu thang hẹp lọt vào tầm mắt tôi.
Khi bà Vương rao bán căn nhà này với bên môi giới, có gửi một số bức ảnh có hình một căn gác xép nhỏ trên tầng.
Tôi quyết định đưa Dao Dao lên tầng và khóa cửa trước rồi mới gọi cảnh sát.
Hai bà cháu kia vẫn đang rượt đuổi nhau vì hộp kem, tôi thuận lợi bế Dao Dao lên gác xép.
Đây là một ngôi nhà kiểu cũ, cách trang trí cũng rất cũ kĩ, mấy cánh cửa gỗ nặng nề mang phong cách cổ điển này mang lại cảm giác an toàn rất cao.
Tôi khóa cửa lại, sau đó yên tâm luồn tay vào túi tìm điện thoại di động.
Sự đụng chạm này làm tôi đổ mồ hôi.
Điện thoại đã biến mất!