Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SỐNG LẠI VÀO NGÀY XẢY RA ÁN MẠNG - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-06-28 17:48:14
Lượt xem: 137

4.

 

"Em gái, em có ở trong đó không? Chúng tôi đến xem nhà, em ra đây đi."

 

Từ Thiết vừa mới xông lên tầng, còn kiên nhẫn giả vờ gọi hai tiếng, nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại liền nóng nảy.

 

Hai người đàn ông ra sức đ.ấ.m đá cánh cửa gỗ, làm ván cửa rung lên liên tục .

 

Bọn họ đinh ninh là bà Vương đã lỡ lời nên mới khiến tôi cảnh giác.

 

Tim tôi đập dồn dập như tiếng trống, Dao Dao cũng bị kinh sợ, toàn thân con bé run rẩy.

 

Cứ ở yên chỗ này không phải là một lựa chọn tốt.

 

Bây giờ tôi đã trở mặt với đám s.ú.c sinh kia, hai tên đàn ông đều là kẻ liều mạng đã từng giec người, chắc chắn bọn họ sẽ không để chúng tôi rời đi nguyên vẹn.

 

Điều bất lợi là, tôi không hề có cách nào để liên lạc với bên ngoài, gần như chỉ có cách ngồi đây chờ chec.

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

 

Tôi đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.

 

Cửa sổ cũ vẫn là kiểu lưới gỗ, diện tích cửa sổ không lớn, lại không thường xuyên lau dọn nên bụi bám dày đặc.

 

Cũng may là, tôi là người rất nghiêm túc trong công việc, mỗi khi đến xem nhà sẽ tích cực phân tích ưu nhược điểm của căn nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-vao-ngay-xay-ra-an-mang/chuong-4.html.]

 

Khu nhà này có hai tòa nhà có gác xép bên trên. Mái nhà ở đây hơi dốc, được lợp tôn có màu.

 

Gác xép cũng có mái dốc, mỗi tòa nhà có bốn gác xép nhỏ, phần lớn căn gác đều được che dưới mái nhà, chỉ có một phần hình tam giác lộ ra bên ngoài, có một cái cửa sổ ở đó.

 

Tôi đến gần cửa sổ để nhìn kỹ hơn, cửa sổ trên gác xép hẳn là để thông gió.

 

"Tiểu Trịnh, sao cháu lại trốn vào phòng? Cháu đến xem nhà mà, mau ra ngoài đi chứ!”

 

Bà Vương bị bọn Từ Thiết oán trách đến mức nổi nóng, nói chuyện cũng không còn khách khí nữa.

 

"Tiểu Trịnh, mở cửa đi, có phải cô em hiểu lầm chuyện gì không?" Đại Béo cũng hùa theo.

 

Tôi cười lạnh, mở cửa?

 

Mơ đi, tôi không đáp lời, tay không ngừng nghỉ mà tìm cách mở cửa sổ. Cửa sổ rất dơ, nhưng có hai chỗ sạch sẽ hơn hẳn, dường như có người đã sờ qua nơi đó.

 

Lạch cạch.

 

Tôi đã tìm thấy then cài cửa sổ.

 

Vừa gạt chốt xong, cửa sổ lập tức hở ra một khe nhỏ bên dưới, đủ để cho một người chui ra ngoài.

 

Lúc này, đây là đường sống duy nhất của tôi.

Loading...