SONG SINH SONG MỆNH - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-07-15 15:42:54
Lượt xem: 482
6.
"Này, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Cảnh Dịch huơ huơ tay trước mặt ta.
Ta mới hoàn hồn lại, liếc nhìn hắn một cái, lười biếng nói:
"Nghĩ về danh tiếng tốt đẹp của ta."
"Hahaha..."
Nghe xong lời của ta, Cảnh Dịch cười nghiêng ngả.
Ta có chút khó hiểu: "Buồn cười lắm sao?"
"Không phải chứ, Hình Mộ Thanh, kẻ không có chút đức hạnh nào như ngươi mà cũng quan tâm đến danh tiếng sao?"
Đức hạnh?
Không đợi ta nói xong, hắn đã tiếp tục:
"Nghiện rượu, mê cờ bạc, háo sắc, ngay cả nam nhân cũng không bê tha như ngươi!"
"Ngươi chính là một kẻ điên!"
"Có điều, ngươi lại dám g.i.ế.c người của Giang Dật Phong ngay trên địa bàn của hắn ta."
"Trâu bò!"
Nói xong, hắn giơ ngón cái lên rồi đưa quả nho đã lột vỏ cho ta.
Ta cũng không khách sáo, dù sao thì hắn cũng chỉ là một tên tùy tùng mà thôi.
Ta nhổ hạt nho ra đất rồi nói:
“Ngươi cũng biết Giang Dật Phong?”
“Đừng nói đến kinh thành này, dõi mắt nhìn ra giang hồ, ai mà không biết Giang Nhị gia chứ!"
“Tuy hắn chỉ là nhân tài mới nổi, nhưng sức mạnh không ai bì kịp, anh hùng hào kiệt nào cũng muốn gặp hắn một lần.”
Nhìn thấy vẻ mặt tôn sùng của Cảnh Dịch, ta cười nhẹ.
“Vậy thì Giang Nhị gia thật là giỏi, nhưng ta đã g.i.ế.c người của hắn mà hắn lại không đến tìm ta.”
“Là do ngươi gặp may thôi, nghe nói Giang Nhị gia hành tung bí ẩn, có lẽ hắn vẫn chưa tới thôi.”
Nói rồi Cảnh Dịch nửa ngồi nửa quỳ trước mặt đút nho cho ta:
“Nhưng mà ngươi cũng đừng lo lắng.”
“Ngươi còn có một dũng tướng là ta đây, đủ để chống lại đám thuộc hạ trong giang hồ của hắn.”
Nói xong, hắn ta cầm tay phải của ta, đeo lại chiếc nhẫn ban chỉ* mà ta đã ném đi, rồi đứng dậy đi qua đi lại trong phòng, bước đi có chút gấp gáp.
*Nhẫn ngọc đeo ở ngón cái, thường được làm từ ngọc bích, được các cung thủ đeo vào thời cổ đại để bảo vệ ngón cái bên phải khi rút dây cung, phổ biến ở thời nhà Thanh.
Ta chỉ lặng lẽ nhìn hắn, muốn xem thử hắn định diễn trò gì.
Cuối cùng, hắn lại ngồi xổm xuống trước mặt ta, lỗ tai đỏ lên nói:
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
“Hình Mộ Thanh, ta không có chí lớn gì, nhưng ta biết, ngươi cũng không có chí lớn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-sinh-song-menh/chuong-3.html.]
Hửm?
“Ngươi thích uống rượu, ta cũng thích uống rượu, ngươi thích đánh bạc, ta thích xem, ngươi háo sắc, ta... ta luyện võ quanh năm."
"Chúng ta... chúng ta rất hợp nhau."
Nói xong, mặt Cảnh Dịch chuyển sang đỏ bừng, còn ta chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng.
“Hình Mộ Thanh, ngươi rốt cuộc là có ý gì…”
“Cởi quần áo.”
“Cái gì?”
Thấy hắn có vẻ ngơ ngác, ta kiên nhẫn nói lại lần cuối: “Cởi áo.”
Hắn bắt đầu ngượng ngùng, cho đến khi áo trên người đã cởi hết thì lại có vẻ sốt ruột hơn trước rất nhiều.
Ta ngồi dậy, ngoắc tay ra hiệu cho hắn.
Cảnh Dịch lập tức lao tới, hơi thở dần trở nên gấp gáp, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì, con d.a.o trong tay ta đang chĩa thẳng vào tim hắn.
"Cảnh Dịch, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là quá nóng vội."
"Hình Mộ Thanh, ngươi có ý gì?"
Ta là một kẻ lười biếng, không thích nói nhiều, hắn ở bên ta mấy năm nay, nói không có tình cảm là giả. Đáng tiếc, ta chính là Ma Vương số một của kinh thành này.
Sau đó, ta nhẹ nhàng giơ tay đẩy hắn ra rồi ngồi lên trước cửa sổ.
“Hình Mộ Thanh.”
Ta cầm con d.a.o găm, đưa mắt nhìn hắn.
Sắc mặt Cảnh Dịch trở nên vô cùng tệ, bởi vì giờ đây hắn đang đối mặt với hàng vạn mũi tên cùng lúc.
Khi hắn trúng mũi tên đầu tiên, mũi tên thứ hai, thứ ba, sẽ tiếp nối nhau mà đến.
Cho đến khi hắn quỳ xuống đất với vẻ mặt không thể tin nổi, đau đớn đến mức không thể nói thành lời.
"Ngươi... ngươi..."
Ta biết, hắn nhất định là không cam lòng.
Thế nhưng không g.i.ế.c hắn, ta cũng không cam lòng.
Ta cầm chiếc nhẫn ban chỉ trên tay đập tới tấp vào người hắn.
Đồ ngu xuẩn Tấn Vương, dám cử nhi tử mình tiếp cận ta, cho rằng tiếp cận ta thì có thể tìm ra Giang Dật Phong, chẳng phải là người si nói mộng hay sao?
Ta chỉ là g.i.ế.c một người trên địa bàn của Giang Dật Phong lại tình cờ sống sót, người có tâm đã bắt đầu dùng mưu kế.
Giang Nhị gia, quả thật danh tiếng lẫy lừng.
Nghĩ vậy, khóe miệng ta khẽ nhếch, sau đó viết một bức thư, cho người gửi đến phủ Tấn Vương.
Ta đẩy mạnh cửa, sải bước rời đi.