SONG SINH SONG MỆNH - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2024-07-15 15:47:30
Lượt xem: 442
11.
Ta cùng Trắc phi đi dạo bên hồ.
Mục đích đã đạt được, kiên nhẫn cũng đã cạn kiệt.
Ta nhẹ nâng cằm nàng ta lên, nàng ta mặt đầy vẻ thẹn thùng.
“Da của ngươi trắng mịn như vậy, nếu như dùng d.a.o rạch lên, chắc hẳn là giống như cắt đậu phụ vậy.”
“Vương gia, ngài đang nói gì vậy?”
Tay nàng ta vẫn còn đang vuốt ve cổ áo ta, nhưng ta đã từ trong tay áo rút ra một con d.a.o găm, đặt lên cổ nàng ta.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Nàng ta lập tức sững sờ.
“Vương gia, ngài đang làm gì vậy?”
Rất điềm tĩnh, không có sự sợ hãi như ta mong đợi. Làm sao bây giờ, chẳng lẽ nàng ta đang ép ta tra tấn nàng ta sao?
Ngay lập tức, ta dùng d.a.o rạch qua mặt nàng ta, quả thật giống hệt như cắt đậu phụ.
A! Một tiếng thét chói tai vang lên, ngay sau đó, nàng ta bắt đầu ra tay với ta.
Nhưng lúc này, một mũi tên vụt qua, b.ắ.n trúng cánh tay nàng ta, rồi sau đó là mũi tên thứ hai.
Ta giơ tay, tên ngừng lại.
Nhưng tiếng thét của nàng ta đã gọi các cung nữ tới, ta chỉ nhìn chằm chằm nàng ta, nhìn sự sợ hãi dần hiện rõ trên mặt con mồi của mình.
Cung nữ càng lúc càng gần, mũi d.a.o của ta đang chĩa thẳng vào giữa mi tâm nàng ta.
“Không sao, không cần qua đây đâu.”
“Chỉ là gặp phải một con côn trùng mà thôi.”
Mũi d.a.o của ta từ từ ấn vào da thịt, giọng nàng ta run rẩy, hét lên: “Mau cút.”
Các cung nữ nghe vậy lập tức rời đi.
“Thật thông minh.”
“Tấn Vương, ta và ngài không oán không thù, tại sao ngài hại ta?”
“Không oán không thù?”
Ta cầm con d.a.o dính m.á.u chơi đùa trong tay, sau đó xé mặt nạ da người ra.
“Hình Chỉ Nhu, ngươi... ngươi không phải đã c.h.ế.t rồi sao?"
Sự hoảng loạn hiện rõ mồn một trong mắt nàng ta, thậm chí còn lui về sau vài bước.
“Không, không đúng, ngươi là muội muội song sinh của nàng ta!”
“Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, A Nhu đã c.h.ế.t như thế nào?”
Nói rồi, ta nắm tay nàng ta, ngắm nhìn những ngón tay xinh đẹp kia rồi nói:
“Ngươi phải biết, chuyện này không chỉ liên quan đến ngươi mà thôi.”
“Còn liên quan đến cả nước Ô Thác của các ngươi nữa.”
Nữ này nhân này chính là gián điệp do nước Ô Thác phái đến để tiếp cận thái tử, muốn chờ đến khi hắn lên ngôi thì sẽ g.i.ế.c hắn, đến lúc đó, Ô Thác sẽ có thể tiến binh công thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-sinh-song-menh/chuong-8.html.]
Có lẽ, A Nhu đã sớm phát hiện ra.
“Nước Ô Thác của ta, lẽ nào ngươi nói diệt là diệt được sao?”
Ha, bây giờ còn cứng miệng lắm.
Ta cũng không tức giận, chỉ nhìn vào ngón tay nàng ta, sau đó bắt đầu cắt đi từng ngón từng ngón một.
Tiếng hét thảm thiết ấy thật sự là tuyệt diệu.
“Đã cho ngươi cơ hội mà không cần, vậy thì đừng có mà khóc lóc cầu xin!”
Nói rồi ta chĩa con d.a.o về phía mắt nàng ta.
Rõ ràng nàng ta không hề xuống nước, tại sao trên mặt lại có nhiều giọt nước như vậy, trong mắt cũng có, thật là kỳ lạ.
“Đồ điên, ngươi và Hình Chỉ Nhu đều là đồ điên.”
“Là nàng ta hẹn ta đến đây, sau đó tự nhảy xuống nước!”
“Ta hoàn toàn không chạm vào nàng ta!”
Ta hơi nhướng mày: “Nói thật!”
Dao của ta rạch vào mặt nàng ta, sau đó lại là một tiếng thét thảm thiết.
“Ta nói thật đó!”
Nàng ta đã có chút sụp đổ.
Vì vậy ta lại rạch thêm một nhát dao, nhưng nàng ta vẫn nói rằng mình đang nói thật.
Ài, thật là một kẻ cứng miệng, thấy vậy ta đành phải nói: “Rõ ràng là ngươi đã hẹn tỷ tỷ đến đây, biết tỷ ấy mang theo tranh chữ của một nam nhân thì lập tức gọi Thái tử tính tình ghen tuông tới.”
“Huỷ hoại sự trong sạch của tỷ ấy.”
“Có đúng không?”
“Không... không phải.”
Vẫn không thừa nhận, ta đành phải tiếp tục hạ dao, một lần, hai lần, khuôn mặt nàng ta đã m.á.u me be bét.
Ta lại lên tiếng: “Có đúng không?”
“Đúng, là ta, là ta và Thái tử làm.”
Nghe nàng ta nói xong, ta một tay đẩy nàng ta xuống hồ, mặc kệ nàng ta vùng vẫy trong nước.
A Nhu, đây chính là nam nhân mà tỷ chọn đó, khi bị đẩy xuống hồ, tỷ có hối hận không?
"Sóng trong sông một con thuyền nhỏ, trăng sáng trên trời soi đầu thuyền."
Năm tháng trôi qua, đêm dần tàn, đón gió bước tới Quan Châu tuyết phủ.
A Nhu là người có chí lớn, đáng tiếc lại gặp phải một kẻ ngu ngốc.
Ta hiểu A Nhu, nhưng không biết, liệu A Nhu có hiểu Giang Dật Phong?
Hẳn là cũng hiểu.