Sự chiếm hữu của mẹ chồng - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-09 21:15:50
Lượt xem: 311
Trong nửa năm công tác ở nước ngoài, Vương Xuyên không liên lạc với tôi lấy 1 lần.
Thỉnh thoảng tôi gọi điện cho bố mẹ để báo rằng họ vẫn an toàn, rồi tôi tập trung vào công việc.
Mãi đến sáu tháng sau, tôi chợt nhận được điện thoại của Vương Xuyên:
"Ngôn Ngôn, em có thời gian có thể trở lại không? Mẹ anh sắp sinh rồi."
Khi tôi đến bệnh viện, mẹ chồng tôi và Vương Xuyên là hai người duy nhất trong phòng bệnh.
Có vẻ như bà đã quen với cuộc sống sung túc, mẹ chồng thậm chí còn đặc biệt đặt một phòng đơn để sinh con.
Cấu hình như 1 khách sạn cao cấp có giá 6.000 nhân dân tệ một ngày.
Nửa năm không gặp, thân thể mẹ chồng tôi như một quả bóng bay căng phồng.
Lúc này thân thể to lớn bị tê liệt trên giường, hai tay vẫn bị bàn tay Vương Xuyên nắm chặt.
Vương Xuyên tựa hồ đã thức mấy đêm, hai mắt đỏ ngầu.
Thấy tôi tới, anh đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn:
"Ngôn Ngôn, em tới đây, em cũng không biết đâu. Trực giác của mẹ anh thực sự rất chính xác, bà cảm thấy có gì đó không ổn nên yêu cầu đến bệnh viện khám thai."
Anh thở phào nhẹ nhõm:
“May mắn thay, khi tụi anh đến bệnh viện, khám thì phát hiện dây rốn của bé bị xoắn, khi bé ra ngoài thì mặt tím tái hết rồi.”
“Đứa bé này mới hơn bảy tháng tuổi, phải nằm trong lồng ấp một thời gian.”
Trà Sữa Tiên Sinh
Tụi rôi đã lâu như vậy không gặp, thế nhưng khi Vương Xuyên nhìn thấy tôi, phản ứng đầu tiên chính là nói cho tôi biết mẹ anh ta như thế nào.
Tôi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Mẹ chồng tôi trông cũng khá vui vẻ.
Bà cố gắng cử động cơ thể và lại vỗ nhẹ vào đầu giường:
"Ngôn Ngôn, con tới ngồi đi."
Bà mỉm cười với nụ cười trên môi:
“Bây giờ hai nhà chúng ta có thể coi là người một nhà rồi. Đợi mẹ xuất viện sẽ đi làm thủ tục để đứa bé dưới tên con. Nhà con có nhiều nhà, bố con lại không có con trai. Thế thì cứ để em trai con thừa kế là được. Từ giờ trở đi, cả hai con sẽ vừa có một em trai và một đứa con trai.”
Vương Xuyên cũng đồng ý:
"Thật tình cờ, Ngôn Ngôn đã trở về, sau này chúng ta sẽ có thêm mấy đứa con, đến lúc đó trong nhà sẽ rất náo nhiệt."
Tôi nheo mắt nhìn anh cười nửa miệng:
"Có con? Tại sao tôi phải sinh con với anh?"
Anh sửng sốt:
“Chúng ta là vợ chồng, có con là chuyện bình thường mà em?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh mỉm cười:
“Cuộc hôn nhân Trà Sữa Tiên Sinh của chúng ta đã tan vỡ từ lâu rồi, anh không biết sao?”
Vương Xuyên có chút bối rối:
"Ngôn Ngôn, em đang nói cái gì vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/su-chiem-huu-cua-me-chong/chuong-11.html.]
Tôi lắc lắc chiếc điện thoại của mình với anh ấy:
“Chúng ta đã ly thân ở 2 nơi khác nhau nửa năm rồi chưa hề có một cuộc điện thoại nào, hôn nhân chẳng phải đã tan vỡ sao?”
Anh ta sửng sốt một lúc rồi vội vàng giải thích:
“Mẹ anh sợ ồn ào, lại sợ em bận nên anh mới không bao giờ gọi điện cho em.”
Nói xong, anh ta cẩn thận ngước mắt lên nhìn tôi:
"Ngôn Ngôn, em là vì chuyện này nên tức giận sao? Em biết không, cái thai của mẹ anh..."
Tôi lắc đầu và lấy trong túi ra một tập tài liệu:
"Ký tên để chúng ta có thể gặp nhau tại toà và ly hôn trong hoà bình."
Anh ta cầm tập tài liệu lên, liếc nhìn bìa, vẻ mặt lập tức thay đổi:
"Từ Ngôn Ngôn, ý em là gì? Những gì cô hứa trước đó đều là dối trá với tôi?"
Thỏa thuận ly hôn này là văn bản tôi đã soạn thảo khi lần đầu tiên đến thành phố khác.
Trên đó viết rất rõ ràng, chỉ cần Vương Xuyên không quá kiếm chuyện, tôi sẽ cho anh ta một nửa của hồi môn và thu nhập sau hôn nhân.
Anh ta đọc nhanh nó với vẻ không hài lòng trên trán:
"Cô muốn gửi cho tôi một nửa số tiền tiết kiệm của cô? Muốn tôi với mẹ ngủ ngoài đường à?"
Mẹ chồng ở một bên tinh thần yếu ớt, nhưng hai tay run rẩy, dùng hết sức lực hét lên:
"Xé nó đi con trai, xé nó đi!"
Tôi ân cần nhắc nhở anh:
"Vương Xuyên, thu nhập của tôi cao hơn anh rất nhiều, một nửa số tiền tiết kiệm của tôi vẫn là lời cho anh rồi."
"Không đời nào!"
Sắc mặt anh tái nhợt, xé tờ giấy ly hôn thành từng mảnh.
“Tôi có chets cung sẽ không bao giờ ly hôn với cô.”
"Điều này không quan trọng."
Tôi nhún vai.
"Tôi sẽ kiện ra toà."
Khi rời khỏi phòng bệnh, tôi nghĩ đến điều gì đó và quay lại nói với Vương Xuyên:
“Nhân tiện, ngoài việc đ.â.m đơn ly hôn, tôi cũng sẽ khởi kiện anh về tội tẩu tán tài sản chung của vợ chồng. "
Lương của Vương Xuyên không cao.
Kể từ khi anh ta lấy tiền của tôi để thuê bảo mẫu cho mẹ anh ta, bà càng trở nên vô đạo đức hơn.
Trong vòng chưa đầy ba tháng, bag đã tiêu hết số tiền trong thẻ của tôi.
Sau đó, khi thấy vẫn chưa đủ, bag đã tiêu 500.000 nhân dân tệ mà tôi đưa làm của hồi môn tệ khác khi tôi không có ở nhà.
Vương Xuyên tưởng rằng tôi đồng ý hắn có thể tùy ý sử dụng.
Nhưng, bằng chứng ở đâu?