Sự chiếm hữu của mẹ chồng - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-03 12:52:22
Lượt xem: 197
Bà ấy vừa mới tắm ra nên nước vẫn nhỏ xuống từ đầu và quần áo thì ướt sũng.
Thấy vợ chồng tôi ôm nhau, bà toàn thân nóng bừng lao tới, tách tôi ra khỏi Vương Xuyên rồi ngồi cạnh tôi.
“Ngôn Ngôn à, tối nay mẹ ngủ cùng phòng với con, Tiểu Xuyên ngủ ở phòng bên cạnh.”
Nói xong, bà đẩy Vương Xuyên ra khỏi phòng.
Vương Xuyên đột nhiên bị đẩy ra, lập tức không vui:
"Mẹ, con vừa mới kết hôn với Ngôn Ngôn, sao chúng con có thể ngủ riêng được? Mẹ nên ngủ ở phòng bên cạnh đi."
Anh né được bàn tay của mẹ và định ngồi lại cạnh tôi nhưng không thành.
"Ngôn Ngôn, con đừng có mà không biết điều.”
Mẹ chồng tôi kéo Vương Xuyên dậy, quay lại và bắt đầu đổ lỗi cho tôi.
"Chồng con thường xuyên làm việc mệt mỏi. Nếu ngày nào con cũng quấy rầy nó, không người đàn ông nào có thể chịu đựng được."
Mẹ chồng tôi thật là khó hiểu.
Đây rõ ràng là con trai bà đang phản bác lại lời bà.
Tại sao vào miệng bà ấy lại thành ra lỗi của tôi rồi?
Vương Xuyên còn muốn nói cái gì, nhưng lại không chịu nổi sức bà.
Bà đẩy Vương Xuyên ra khỏi phòng, nhanh chóng khóa cửa lại.
Sau tiếng “rầm”, trong phòng chỉ còn lại tôi và mẹ chồng.
Bà mỉm cười khá vui vẻ:
"Ngôn Ngôn à, mọi chuyện như này là tốt rồi. Từ giờ trở đi, con và Vương Xuyên mỗi tuần chỉ có thể ngủ cùng phòng một ngày, thời gian còn lại mẹ sẽ ngủ cùng con."
Việc này……
Nhìn thấy Vương Xuyên ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ bên cạnh, tôi cũng không nói được gì nữa.
Đêm đến, tôi bị tiếng ngát của mẹ chồng làm cho tỉnh táo.
Tôi cố ý trở mình nhiều lần cũng không thể đánh thức bà dậy.
Trà Sữa Tiên Sinh
Tôi chỉ đành lặng lẽ rời khỏi giường, mở cửa phòng, chạy thẳng đến phòng Vương Xuyên.
Vương Xuyên kỳ thật cũng không có ngủ.
Anh ôm tôi vào lòng, đầy vẻ xin lỗi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/su-chiem-huu-cua-me-chong/chuong-2.html.]
"Ngôn Ngôn, thật xin lỗi, không ngờ mẹ lại như vậy, ngày mai anh sẽ cùng mẹ nói chuyện."
Nghĩ tới tình huống hôm nay, sau một hồi suy nghĩ, tôi nói:
"Tiểu Xuyên, sao anh không để mẹ về quê đi? Nếu anh lo lắng, chúng ta sẽ bán căn nhà cũ, góp một ít tiền để mẹ mua nhà mới ở trong 1 tiểu khu mới.
“Biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề mẹ chồng nàng dâu chính là khoảng cách.”
Đây là giải pháp thích hợp nhất mà tôi có thể nghĩ ra trong lúc tôi không ngủ được.
Nhưng Vương Xuyên nghe được lời này, lại không lập tức trả lời tôi.
Im lặng một lúc, bàn tay anh đang ôm tôi nới lỏng ra một chút:
"Ngôn Ngôn, em hãy quên ngay việc này đi. Để mẹ sống 1 mình anh không quen."
Tôi không hiểu.
Mẹ chồng tôi bây giờ mới ngoài bốn mươi mà người rất khoẻ khoắn.
Làm sao lại không cảm thấy thoải mái nếu để bà ở riêng?
"Ý em là, hãy mua một căn nhà ở cùng khi với tụi mình." Tôi nhấn mạnh lại.
Tôi còn muốn nói tiếp, lại bị Vương Xuyên cắt ngang.
“Yến Nhan, em có thể không biết, từ nhỏ anh chưa từng rời xa mẹ. Hiện tại anh đã kết hôn, có con dâu làm sao có thể quên được mẹ chứ?”
Anh từ chối dứt khoát, với một chút thờ ơ trong giọng nói.
Tôi có chút tức giận trong giây lát.
Điều này với việc lấy con dâu mà quên mất mẹ hoàn toàn khác nhau.
Từ cách họ cư xử với nhau, rõ ràng là họ không cần tôi với vai trò người vợ.
Lòng tôi lạnh buốt, tôi trầm giọng nói:
“Được rồi, bắt đầu từ ngày mai em sẽ về nhà bố mẹ em, đợi mẹ anh quen với việc con trai đã có vợ rồi em sẽ quay lại.”
"Đừng kiếm chuyện nữa Ngôn Ngôn à.”
Trong giọng nói của anh có chút khiển trách.
"Tôi không có kiếm chuyện!" Tôi đẩy anh ấy ra.
Đang chuẩn bị nói thêm.
Một tia sáng chợt chiếu thẳng vào mặt Vương Xuyên.