Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SƯ HUYNH VÀ MA TÔN CÙNG TRÚNG ĐỘC TÌNH - CHƯƠNG 5

Cập nhật lúc: 2024-06-13 16:29:02
Lượt xem: 1,065

*Lưu ý: Từ chương này sẽ đổi xưng hô của Ma tôn vs nữ chính thành ta-nàng nhé

 

"Ngươi nói cái gì?!"

 

Ta rõ ràng nhìn thấy lông mi Mặc Trạch khẽ run, trong đôi mắt sắp mất đi lý trí đầy vẻ khiếp sợ.

 

Khuôn mặt điên đảo chúng sinh lộ ra một chút mờ mịt.

 

Có thể đây là lần đầu tiên Ma tôn nghe thấy yêu cầu như vậy.

 

Cũng đúng, đối với tu sĩ mà nói, linh thức là nơi bí ẩn nhất, thậm chí có thể nói nó là cấm địa của tu sĩ.

 

Nhưng hiện giờ là thời khắc sinh tử, ta đã không để ý được nhiều như vậy.

 

Sớm muộn gì cũng chết, không bằng c.h.ế.t ngay bây giờ.

 

Ta không để ý đến nét mặt sửng sốt của Ma tôn mà cố gắng dồn hết sức lực, hít sâu một hơi rồi vọt vào linh thức của Mặc Trạch.

 

Đập vào mắt ta là một biển lửa đang cháy hừng hực. Giữa biển lửa, ta nhìn thấy một phiên bản thu nhỏ của Ma tôn.

 

Tu vi của Mặc Trạch đã tới Nguyên Anh kỳ, đây hẳn chính là thần thức thu nhỏ của hắn.

 

Giờ phút này, Ma tôn tí hon đang nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt điên cuồng, cả người bị thiêu đốt trong ngọn lửa nóng rực.

 

Đây chính là trạng thái hiện tại của Ma tôn.

 

Ta chậm rãi đến gần, làm phép hạ nhiệt cho Ma tôn tí hon.

 

Không ngờ, Ma Tôn tí hon lại đột nhiên mở mắt ra, vừa thấy là ta mới buông lỏng cảnh giác một chút xíu.

 

Hắn nhìn chằm chằm ta, khẽ mở môi mỏng: "Ngươi đúng là vô dụng mà." Nói xong, hắn dang tay ôm ta vào lòng.

 

Ngay khi chạm vào hắn, khắp người ta dâng lên một cảm giác tê dại.

 

Nói như thế nào đây, nó giống như bị sét đánh vậy.

 

Cảm giác rất khó tả, vừa đau lại vừa thoải mái, so với việc tiếp xúc bên ngoài còn kích thích hơn cả trăm lần.

 

Chúng ta càng quấn quýt, loại này cảm giác tê dại này càng lan ra khắp toàn thân. 

 

Quá kích thích rồi.

 

Ta đột nhiên thấy hơi sợ, không khỏi lui về phía sau một chút, nhưng eo lại bị Mặc Trạch siết chặt.

 

Ma tôn mỉm cười, trên mặt viết hai chữ to: "Đùa dai".

 

"Sợ cái gì? Không phải chính nàng muốn tiến vào sao?"

 

Ngón tay thon dài của hắn dễ dàng cởi ra thắt lưng màu xanh trên eo ta.

 

Hô hấp nóng bỏng phả vào cổ, tiếp đến là cánh môi.

 

Ta hơi thấy cả người vô lực, hắn lại hung dữ cắn môi ta.

 

Thấy ta bị đau, hắn lại cười thỏa mãn: "Haha, đây chính là cái giá khi dám tiến vào đây."

 

Không biết Mặc Trạch đã hôn khắp người ta bao lâu, ta thần trí mơ màng, toàn thân tê dại như bị điện giật.

 

Ngọn lửa xung quanh ma tôn cũng dần dần hạ nhiệt.

 

Khi mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt ta là vẻ mặt cưng chiều của Mặc Trạch.

 

Cả người ta nhũn ra như bùn, ngay cả sức nhúc nhích ngón tay cũng không có.

 

"Nàng có biết tại sao linh thức chỉ có thể cho đạo lữ tiến vào không?" Mặc Trạch bóp mặt ta, hỏi.

 

Ta dùng ánh mắt bày tỏ sự bất mãn do bị bóp mặt, kiệt sức không muốn nói chuyện.

 

Hắn chăm chú nhìn ta, đáy mắt lóe lên ngọn lửa.

 

"Bởi vì, tùy tiện tiến vào trong linh thức của người khác sẽ có hai tình huống xảy ra, một  là hai bên bài xích lẫn nhau, không c.h.ế.t cũng bị thương. Hai là thần hồn hòa vào nhau..."

 

Hắn chưa nói xong, nhưng ta đã hiểu.

 

Mặc Trạch vùi đầu vào mái tóc ta, trong giọng nói tràn đầy sự vui vẻ sau khi được thỏa mãn: "Trong Điện của bổn tôn còn thiếu một vị Ma Hậu, nàng được lợi lớn rồi."

 

Ta hé miệng định từ chối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/su-huynh-va-ma-ton-cung-trung-doc-tinh/chuong-5.html.]

 

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Đừng có đùa! Sau khi sống lại, ta chỉ có hứng thú với việc tu luyện mà thôi.

 

Ngoài cửa hang truyền tới tiếng bước chân rất khẽ.

 

Sư huynh ra ngoài tìm thuốc cuối cùng cũng trở lại.

 

Hắn thấy ta bị Ma Tôn ôm vào lòng thì vẻ mặt lập tức trở nên lạnh như băng.

 

Ta nở nụ cười ngượng ngùng.

 

Nhưng mà Kỳ Chiêu không kiềm chế được, lao đến túm ta từ trong n.g.ự.c của Ma Tôn ra.

 

Hắn lấy thân mình chắn ngang tầm nhìn giữa ta và Ma tôn, lạnh lùng nói: "Xin Ma tôn các hạ cách xa sư muội ta ra một chút."

 

Dứt lời, hắn quay đầu kiểm tra ta xem có bị thương không. Hắn thấy quần áo ta chỉnh tề thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại như hắn phát hiện ra chuyện gì cực kỳ đáng sợ, cả người như bị sét đánh, thân thể không ngừng run rẩy.

 

"Sư huynh..."

 

Ta há miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

 

Ặc, chẳng lẽ là hắn đã biết ta và Ma Tôn đã hôn nhau rồi?

 

Mặt sư huynh mặt trắng bệch như giấy, ánh mắt u ám, ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt.

 

Môi hắn khẽ run: "Các ngươi đã..."

 

Sư huynh còn chưa nói xong thì đã bị Ma tôn cắt ngang.

 

Ma tôn không nhịn được nói: "Ngươi nói xem? Thế nào? Đại đệ tử núi Lưu Vân mà lại không biết phương pháp giải độc tình này ư?"

 

"Ma đầu, ngươi đáng chết!"

 

Mắt Kỳ Chiêu đỏ ngầu, không còn chút lý trí.

 

Ta từ chưa từng thấy qua dáng vẻ này của hắn.

 

Dường như chiếc mặt nạ trầm tĩnh, lạnh lùng đã bị vỡ ra, để lộ ra con người cực kỳ xa lạ bên trong.

 

Sư huynh cầm kiếm đ.â.m về phía Ma tôn.

 

Nhưng mà Mặc Trạch đã khôi phục tu, chỉ nhấc tay một cái đã khiến Kỳ Chiêu không cách nào tiến lên phía trước được nữa.

 

"Hôm nay tâm trạng Bổn tôn đang rất tốt nên sẽ không thèm so đo với ngươi."

 

"Thưởng cho ngươi." Hắn cười xấu xa, quăng đóa Đan Liên qua.

 

Cuối cùng sư huynh vẫn nhặt Đan Liên lên.

 

Ta không thấy được vẻ mặt của hắn bây giờ, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh băng khiến người ta rét run: "Ma đầu, tương lai ta nhất định phải g.i.ế.c ngươi!"

 

"Được thôi " Mặc Trạch thờ ơ trả lời. Hắn nhìn ta, mấp máy cánh môi nói: “Chờ bổn tôn.”

 

Sư huynh tiến về phía ta, nắm tay ta chuẩn bị dẫn ta rời đi.

 

Ta vội vàng rút tay về, ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt phức tạp của hắn mà nói: "Sư huynh, thế này không hợp quy cũ."

 

Nếu như là ta của kiếp trước, nhất định sẽ mừng thầm khi Kỳ Chiêu đến gần.

 

Nhưng ta của hôm nay, chỉ cảm thấy bất an khó chịu.

 

Ta nhớ như in những câu nói của hắn ở kiếp trước,.

 

"Hóa ra tiểu sư muội nói không sai, ngươi đã thích thầm ta từ lâu."

 

"Trầm Âm, ngươi thật sự là quá mưu mô."

 

Sư huynh bị hành động của ta làm cho kinh ngạc, ánh mắt mất mát.

 

Môi hắn giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.

 

Chúng ta ngự kiếm rời đi.

 

Một trước một sau, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách phù hợp.

 

 

 

Loading...