Sự trả thù của người vợ - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-03 07:32:57
Lượt xem: 226
Khổng Húc Quang đã rất buồn kể từ khi anh ta trở về từ Hàng Châu. Anh ta vẫn thường xuyên nhìn vào điện thoại di động của mình với vẻ mặt buồn bã.
Tôi đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng cũng tràn đầy khinh thường. Một người đàn ông đã ngoài bốn mươi mà vẫn cảm thấy mình đã gặp được chân ái, nghĩ thôi tôi đã cảm thấy xấu hổ thay cho anh ta rồi
Anh ta đưa tiểu tam đến Hàng Châu và phát hiện ra rằng tiểu tam có bạn trai. Không chỉ vậy còn bị bạn trai của tiểu tam đó đ.ập cho một trận.
Anh ta không thể nuốt trôi cục tức này nên đã trực tiếp đến gặp Trần Hi để đối chất. Thế nhưng lại phát hiện ra rằng mình đã bị Trần Hi xoá kết bạn từ đời nào rồi.
Khổng Húc Quang hoàn toàn bị chọc tức.
Anh ta gọi thẳng cho cảnh sát và nói rằng chiếc xe của mình đã bị đánh cắp.
Đúng rồi đó, chiếc 718 mà Trần Hi lái được đứng tên của Khổng Húc Quang.
Cho dù anh ta có ngu cỡ nào đi chăng nữa thì cũng biết tài sản quan trọng đều phải đứng tên mình.
Trần Hi phải đến đồn cảnh sát, và tất nhiên là Tiểu Phi cũng tự nhiên kiếm cớ để đi theo.
Khi Tiểu Phi gọi cho tôi, Trần Hi đang gọi điện chửi nhau với Khổng Húc Quang.
"Chính anh tặng tôi chiếc xe đó! Tôi không có ăn trộm!"
"Tại sao anh yêu cầu tôi trả lại những gì anh đã cho tôi chứ!"
"Anh còn không nhìn lại bản thân mình, tôi so với anh còn nhỏ hơn 20 tuổi, rõ ràng là anh dụ dỗ tôi, còn... V...v..."
Tôi không nghe rõ sau đó họ nói những gì, nhưng tôi biết rằng Trần Hi sẽ không bao giờ nói được điều gì tốt đẹp.
Khi cúp điện thoại, tôi đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
Tại thời điểm này, tôi nên được coi là một thành công.
Trần Hi, hoàn toàn rời khỏi Khổng Húc Quang.
Nhìn thấy người chồng chung tay với mình bao nhiêu năm nay lại bị một cô gái nhỏ đùa giỡn, tôi bỗng nhiễn không còn cảm giác hưng phấn của kẻ chiến thắng.
Tôi chỉ muốn thở dài than thở rằng thế giới này thật buồn.
Nhưng nước cờ đã định, ngay cả bản thân tôi cũng không thể nói “dừng lại”.
Khổng Húc Quang, đồ phản bội, đây chưa phải là thời điểm buồn nhất của anh đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/su-tra-thu-cua-nguoi-vo/chuong-11.html.]
Hôm đó, tôi đi chơi rất khuya mới về.
Khi tôi bước vào nhà, Khổng Húc Quang đang chán nản uống rượu trong phòng khách.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta một lúc rồi ngồi xuống phía đối diện anh ta.
"Khổng Húc Quang, chúng ta nói chuyện đi."
Khổng Húc Quang nhìn tôi bằng đôi mắt say xỉn và mơ hồ, như thể anh ta hơi bối rối về những gì chúng tôi sẽ nói tiếp theo.
Tôi ném một chồng ảnh lên bàn.
"Anh đang cắm sừng tôi đúng không?"
Chắc chắn, Khổng Húc Quang lập tức hoảng sợ, liếc nhìn tôi và giải thích theo bản năng: "Em yêu, hãy nghe anh nói..."
Khuôn mặt của Khổng Húc Quang nhất thời tái nhợt, anh ta mấp máy hồi lâu không nói được lời nào, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy vẻ xin lỗi.
Trà Sữa Tiên Sinh
"Khổng Húc Quang, chúng ta đã ở cùng nhau mười năm... Không nghĩ tới chúng ta lại có ngày hôm nay."
Tôi đã khóc và nghẹn ngào nhiều lần khi nói ra chuyện này.
Lần cuối cùng Khổng Húc Quang nhìn thấy tôi khóc là khi còn ở trong phòng sinh, anh ta thực sự hoảng hốt, sững người một lúc rồi đột nhiên quỳ xuống đất, ôm lấy chân tôi năn nỉ.
"Vợ à, anh sai rồi, anh mất trí rồi, sau này anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa."
Giọng điệu của Khổng Húc Quang rất chân thành, thậm chí anh ta còn mạnh tay tát mặt mình.
Tôi không trả lời, và cứ thế khóc.
Đây là những gì tôi học được từ Trần Hi.
Đêm đó, Khổng Húc Quang cầu xin tôi cả đêm.
Tôi biết, tất cả đều là sự thật.
Nhưng tôi cũng biết rằng là đàn ông, khi vết sẹo đã lành rồi thì đâu lại vào đấy thôi.
Khi tôi nằm trong bồn tắm một mình vào giữa đêm, tôi đã gửi cho Tiểu Phi một tin nhắn WeChat.
Cậu có thể bắt đầu bước cuối cùng.