Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sự trở lại của thiên kim thật - 6

Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:26:50
Lượt xem: 3,159

Lâm Kỳ Thư nghĩ nát óc cũng không hiểu được lý do thái độ của bà Nghiêm thay đổi, anh ta chỉ biết dùng những lời lẽ nhàm chán để chế giễu sự tồn tại của tôi.

 

Tiếng lòng của Lâm Thiển Nhu tỏ ra yếu đuối kể khổ không còn tác dụng, cô ta chỉ biết chạy đến bên cạnh Lâm Kỳ Thư, cùng anh ta tiếp tục diễn cảnh tình anh em cảm động trời đất.

 

Tôi không cần phải quan tâm đến lý do bà Nghiêm thay đổi, tôi chỉ biết rằng, dưới sự ngầm đồng ý của bà ấy, tôi cũng hành động thoải mái hơn.

 

Điều này cũng khiến Lâm Kỳ Thư càng thêm bất mãn.

 

Đặc biệt là khi anh ta thấy mắt Lâm Thiển Nhu  đẫm lệ, miệng đầy m.á.u chạy đi.

 

Anh ta lại nghe thấy tiếng lòng của Lâm Thiển Nhu.

 

[Không được, mình không thể để anh biết, là chị Văn Nặc đã giấu lưỡi d.a.o trong kẹo rồi đưa cho mình. Mẹ vốn đã thiên vị chị Văn Nặc rồi, nếu để anh biết chuyện này rồi đi tìm chị Văn Nặc tính sổ, anh nhất định sẽ bị trách mắng!

 

[Đau quá! Không sao đâu, Thiển Nhu, mày nhẫn nhịn thêm chút nữa, nhẫn nhịn thêm một chút nữa thôi!]

 

Tôi hoàn toàn không biết gì về tất cả chuyện này.

 

Lúc đó, tôi đang ở trường luyện tập hợp xướng.

 

Tôi không muốn tham gia luyện tập nhưng buổi biểu diễn từ thiện này là do nhà trường đặc biệt chuẩn bị để cảm ơn các doanh nhân đã quyên góp cho trẻ em vùng núi.

 

Cảm ơn những người có lòng hảo tâm, cứu giúp trẻ em miền núi, cũng chính là cứu giúp hàng vạn bản thân tôi trong quá khứ.

 

Nhưng tôi không ngờ, Lâm Kỳ Thư lại lợi dụng cơ hội này để trả thù tôi.

 

Hết giờ tự học, một em khóa dưới chạy đến thông báo gấp về việc tập luyện hợp xướng.

 

Tôi đi theo em ấy, vừa đi vừa trò chuyện lặt vặt.

 

“Thầy Trần hôm nay vội vã tập luyện vậy sao? Biểu diễn hợp xướng chẳng phải tuần sau mới diễn ra à?”

 

“Thầy Trần luôn muốn mọi thứ hoàn hảo mà! Chị, sắp đến rồi.”

(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)

 

Nghe đến đây, tôi đã biết buổi luyện tập hợp xướng chỉ là cái cớ.

 

Khi cánh cửa đóng lại và Lâm Kỳ Thư cầm gậy bóng chày tiến đến, tôi biết hôm nay chắc chắn sẽ có thương vong.

 

Khi Lâm Kỳ Thư vung gậy bóng chày về phía tôi, tôi giơ ngón giữa lên.

 

Tôi và anh ta giằng co vài chục phút, tôi không để anh ta làm tổn thương dù chỉ một chút, cũng không như trước, ra tay đánh anh ta.

 

Sự né tránh và chế giễu của tôi khiến Lâm Kỳ Thư càng thêm tức giận.

 

Anh ta điên cuồng lao vào tôi.

 

Ngay lúc cửa phòng phát thanh bị ai đó đẩy mở, tôi đón lấy cú đánh của Lâm Kỳ Thư.

 

Máu tươi chảy dọc theo trán tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/su-tro-lai-cua-thien-kim-that/6.html.]

Trong mắt mọi người, Lâm Kỳ Thư trở thành kẻ cố ý gây thương tích.

 

Trong giây phút cuối cùng trước khi ngất đi, tôi giơ ngón cái lên với bạn cùng bàn.

 

Cô ấy là người giữ lời hứa.

 

12

Tôi tỉnh lại trong bệnh viện, thấy bà Nghiêm vô cùng lo lắng đứng bên giường.

 

Lâm Kỳ Thư trên người đầy vết bầm tím, trông như bị ai đó đánh đập thê thảm.

 

Thấy tôi tỉnh lại, anh ta bực bội nói:

 

“Mọi người đừng tin con lừa đảo Lâm Văn Nặc này, nó đánh người rất ác, tôi chỉ vì đòi lại công bằng cho Thiển Nhu mà đánh nó một gậy thôi!”

 

Đúng lúc này, bạn cùng bàn của tôi, người đại diện cho toàn bộ học sinh đến thăm lên tiếng:

 

“Cậu Lâm, tôi không rõ sự thù địch của anh đối với bạn học Văn Nặc đến từ đâu, nhưng theo tôi thấy, nếu không phải tình cờ tôi gặp thầy Trương rồi biết hôm nay không có buổi tập hợp xướng và kịp thời chạy đến phòng tập thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng. Hơn nữa, bác sĩ cũng đã nói, nếu gậy kia lệch đi nửa inch, chạm vào cột sống, bạn học Văn Nặc có thể phải nằm liệt giường cả đời. Nếu không biết anh và bạn học Văn Nặc là anh em, tôi còn tưởng giữa hai người có mối thù sâu đậm gì đó ấy chứ.”

 

Lâm Kỳ Thư giận dữ lấy từ túi ra một gói kẹo:

 

“Nếu không phải nó giấu lưỡi d.a.o trong kẹo, làm hại Thiển Nhu thì tôi đã không ra tay với nó!”

 

“Thật sao? Nhưng tôi nhớ bạn học Văn Nặc chưa bao giờ ăn kẹo hay đồ ngọt. Hơn nữa, chúng tôi ở bên nhau cả ngày, sao tôi không biết cô ấy tặng kẹo cho người khác?”

 

Bạn cùng bàn đẩy gọng kính, trông giống như một thám tử khéo léo lý luận.

 

Lâm Kỳ Thư bị nói cho cứng họng, đành phải tìm Lâm Thiển Nhu đến đối chất:

 

“Thiển Nhu, em nói xem, kẹo này có phải do Lâm Văn Nặc tặng không?”

 

Đối mặt với câu hỏi như vậy, Lâm Thiển Nhu vô cùng lúng túng:

 

“Anh à, anh có hiểu lầm gì không? Em chưa bao giờ nói như vậy mà!”

 

“Nhưng rõ ràng anh…”

 

“Ồn quá! Em có hơi nhức đầu!”

 

Tôi lên tiếng đúng lúc, bác sĩ phụ trách nghiêm mặt cảnh cáo họ giữ yên lặng.

 

Sau khi người nhà họ Lâm rời đi, tôi và bạn cùng bàn vui vẻ đập tay.

 

Ngay lúc bị gọi ra ngoài, tôi đã viết một mẩu giấy cho bạn cùng bàn:

 

[Nếu sau ba mươi phút tôi chưa quay lại, hãy dẫn theo các thầy cô đến phòng tập tìm tôi!]

 

Mục đích của tôi là để Lâm Kỳ Thư lộ rõ hành vi bạo hành em gái trước mặt mọi người.

 

Khổ sở ở trại cải tạo, sao có thể chỉ một mình tôi phải chịu?

Loading...