Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SỰ VÔ HẠN KỲ DIỆU - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-20 10:34:38
Lượt xem: 82

 

21.

 

Sau khi Chu Viên “sụp đổ”.

 

Một thế lực ngầm bỗng trỗi dậy như nấm mọc sau mưa.

 

Họ tụ tập trong chủ đề nổi bật “Thao Thức Cả Đêm”, lén lút đẩy thuyền cặp đôi Lục Triệt và Thẩm Miên.

 

Lý do rất nhàm chán, vẫn là:

 

“Ảnh đế Lục từng nhận một kịch bản cực tệ chỉ vì cô ấy.”

 

Tôi không chịu nổi nữa, giận dỗi ném đồng hồ thông minh nhỏ của mình.

 

Tôi đã làm sai điều gì cơ chứ?

 

Tôi chỉ không biết đi theo mạch truyện mà thôi!

 

Ban đầu những người này đẩy thuyền Lục Triệt và Thẩm Miên chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng một ngày nọ, trong số bọn họ bỗng xuất hiện một “cao thủ”, tự xưng là người làm kỹ thuật, đã đăng một bài viết trong chủ đề CP:

 

“Các bạn ơi, tôi đã phóng to màn hình điện thoại của Thẩm Miên trong video, xem thử tôi phát hiện ra thứ gì thú vị này!”

 

Kèm theo đó là vài bức ảnh đã được phóng to và được xử lý cho nét hơn.

 

Ảnh đầu tiên:

 

Trong thanh tìm kiếm của Douyin, cô ấy gõ: “Có câu chuyện tình yêu ngọt ngào nào với khoảng cách tuổi tác là 8 tuổi không?”

 

Ảnh thứ hai:

 

“Từ khóa tìm kiếm đổi thành ‘Không được, Trái Tim Phải Cứng Rắn Như Bê Tông Cốt Thép’.”

 

Người này còn cắt đoạn video đó của Thẩm Miên thành biểu cảm, thế là một giây trước, Thẩm Miên còn ngồi cười ngốc nghếch với màn hình, giây tiếp theo, cô ấy nghiêm túc ngồi ngay ngắn, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào điện thoại.

 

#ThẩmMiênTráiTimBêTông#

 

Bỗng dưng leo lên hot search.

 

Chủ đề nổi bật “Thao Thức Cả Đêm” bỗng nổ tung.

 

Văn học thiếu nữ về Lục Triệt lại bị lôi ra.

 

“Ôi, thuyền lắc mạnh quá, hóa ra cô bé ấy chính là Thẩm Miên!”

 

Cư dân mạng bắt đầu phát huy tài năng của mình, tìm kiếm mọi thông tin về họ.

 

Chuyện Thẩm Miên là chủ tịch của công ty Lục Triệt cũng bị đào ra.

 

Nhưng vì lý lịch của cô luôn rất sạch sẽ nên không có nhiều người chỉ trích điều đó.

 

Ngược lại, họ lại thích thú với cặp đôi Đại Tiểu thư nhà tư bản X Anh chàng làm việc trong giới giải trí.

 

Ngay cả một bài đăng trên mạng xã hội của Lục Triệt từ vài năm trước cũng bị khai quật và đọc đi đọc lại.

 

Chỉ vì dòng chú thích viết: “Đêm khuya rồi, không tài nào ngủ được.”

 

Fan CP bình thường:

 

“Đây chẳng phải là đang nhắc đến ‘Thao Thức Cả Đêm’ sao? Họ là thật đấy!”

 

Fan CP có đầu óc bậy bạ:

 

“Ôi trời, mất ngủ, đây là thứ tôi có thể xem sao?”

 

22.

 

Không thể tránh khỏi, có người đã chú ý đến tôi.

 

“Con gái của Lục Triệt, có chút giống Thẩm Miên nhỉ?”

 

“Cặp mắt của Pi Pi này, lớn lên chắc cũng là mắt hồ ly, y hệt cặp mắt của Thẩm Miên.”

 

“Ủa? Tôi mới bắt đầu ship cặp này, vậy mà họ đã có con luôn rồi sao?”

 

Thẩm Miên không thể ngồi yên được nữa, nửa đêm gọi Lục Triệt tới để bàn bạc kế hoạch đối phó với dư luận.

 

Vì tò mò, khi họ thảo luận trong thư phòng, tôi lén trèo ra khỏi giường, núp sau khe cửa để theo dõi.

 

Một bản thỏa thuận được đặt trước mặt hai người.

 

Lục Triệt cầm bút, tay run như người mắc bệnh Parkinson.

 

Rồi hắn ngẩng lên nhìn Thẩm Miên, trong mắt lấp lánh giọt lệ.

 

Hắn ta cung gì mà cứ động một chút là nước mắt ngắn nước mắt dài thế?

 

Tôi bĩu môi, tiếp tục lén nhìn.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

“Miên Miên, chúng ta thực sự không thể quay lại được sao?”

 

“Quay lại đâu cơ?”

 

Thẩm Miên cười khúc khích:

 

“Anh đã từng thực sự yêu tôi ở bất cứ thời điểm nào trong quá khứ chưa?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/su-vo-han-ky-dieu/chuong-8.html.]

“Có thể cho anh một cơ hội nữa không?” Lục Triệt nói với vẻ mặt đầy đau thương.

 

Tôi nằm sát cửa, nghĩ thầm, nếu Lục Triệt định lôi “vì con” ra làm lý do, tôi sẽ xông vào ngăn Thẩm Miên khỏi phạm sai lầm ngay lập tức.

 

May mắn thay, Thẩm Miên rất tỉnh táo, hoàn toàn không d.a.o động.

 

Cô ấy là người đầu tiên ký tên lên bản thỏa thuận, bình tĩnh nói:

 

“Khi còn nhỏ, anh đã dạy tôi khi làm việc phải nghiêm túc và kiên định.

 

“Một khi đã quyết định, càng không được dễ dàng thay đổi.”

 

“Tôi vẫn luôn rất nghe lời.”

 

“Miên Miên…”

 

“Tôi đã bước ra khỏi chuyện đó rồi, anh cũng nên nhìn về phía trước đi.”

 

Thẩm Miên đẩy bản thỏa thuận về phía Lục Triệt, thúc giục:

 

“Ký đi, chú nhỏ.”

 

Lục Triệt đầy đau đớn nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn ký tên mình xuống.

 

Nét bút như rạch trên tờ giấy, cắt đứt mọi mối liên hệ của hai người họ trong nửa đời còn lại.

 

Khoảnh khắc đặt bút xuống, Lục Triệt dựa lưng vào ghế sofa, giống như bị rút hết sức lực.

 

Hắn mở miệng, khó khăn hỏi:

 

“Nếu lúc đó Vi Mãn không gặp chuyện… em có ghét anh đến vậy không?”

 

“Bộp——”

 

Con búp bê “A Be Be” trên tay tôi rơi xuống đất.

 

Những suy nghĩ vụn vặt trong đầu còn chưa kịp xâu chuỗi lại thì đã nghe Lục Triệt đầy uất ức hỏi:

 

“Cô ấy thực sự quan trọng với em đến vậy sao?”

 

Thẩm Miên khẽ cười:

 

“Chú nhỏ, hà tất gì phải tự làm nhục mình.”

 

“Anh sao có thể so sánh với cô ấy chứ?”

 

23.

 

Khoảnh khắc đó, những ký ức vụn vặt dần dần ghép lại với nhau, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh trong đầu tôi.

 

Đó là một căn phòng trọ chưa đến 10 mét vuông.

 

Thứ đắt tiền nhất trong phòng chính là chiếc máy tính và bảng vẽ trên bàn.

 

Cô gái trầm lặng ít nói ấy ngày qua ngày đều dùng chúng để vẽ lên đam mê của mình.

 

Sống một cuộc đời thiếu trước hụt sau.

 

Tài năng của cô đôi khi chỉ đáng giá một suất gà rán gia đình của KFC, có lúc còn không đủ để mua một vé xem phim do Lục Triệt đóng.

 

Tình trạng của cô ngày càng tệ hơn, thường xuyên cảm thấy những thứ mình lưu trong máy tính toàn là rác rưởi.

 

Chỉ có một fan nhỏ, chưa bao giờ tiếc lời khen ngợi cô.

 

“Chị vẽ đẹp quá!”

 

“Em mê phong cách vẽ của chị lắm!”

 

“Lần này chị thật 999, vì đã vượt qua mức 666 rồi!” (*)

 

(*) Câu này có thể hiểu là "Lần này chị thực sự rất đỉnh (xuất sắc vượt trội), vì chị đã vượt qua mức xuất sắc thông thường (666) rồi!".

 

Fan hâm mộ nhỏ mỗi ngày đều ríu rít, khiến cô gái phát cáu, thậm chí muốn còn muốn lớn tiếng mắng:

 

“Mắt em mù à?”

 

“Rõ ràng là vẽ ra toàn thứ dở tệ!”

 

Chắc là cô ấy vẽ quá tệ, mẹ mới xé tan tác những bài chuẩn bị gửi đi thi của cô.

 

Chắc là cô ấy quá vô dụng, mẹ mới đuổi cô đi, bảo rằng thà mày c.h.ế.t ngoài đường còn hơn.

 

Tất cả mọi người đều không thích cô ấy, vậy chắc chắn là lỗi của cô rồi.

 

Một ngày nọ, cô gái đăng một dòng tweet, định tùy tiện chia tay với thế giới tồi tệ này.

 

Tối hôm đó, một người tự xưng là biên tập viên của nhà xuất bản đã gửi tin nhắn riêng hẹn cô viết truyện.

 

Người đó trả trước cho cô tiền nhuận bút, rồi vẽ ra đủ tưởng tượng về tương lai, bảo cô dùng phong cách của mình để vẽ một bộ truyện tranh dài tập.

 

Cô gái mừng rỡ ký hợp đồng.

 

Sau đó, cô lại thấy thật phiền muộn:

 

“Ôi trời, còn phải nộp bản thảo nữa, tạm thời không thể c.h.ế.t được rồi.”

 

Thế là kế hoạch tự sát tạm thời bị hoãn lại.

Loading...