Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sữa bò bí truyền - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-08 10:51:06
Lượt xem: 79

Trên con phố thương mại nhộn nhịp, một cửa hàng sản phẩm từ sữa treo biển hiệu khá hồng hào. 

 

Nhìn từ bên ngoài, nó giống như một cửa hàng đồ người lớn. 

 

Chị tôi nói: "Như vậy để mấy người đàn ông không nhầm cửa." 

 

Nhưng vừa bước vào bên trong, không khí lạnh lẽo và u ám, giống như có hơi thở của cái ch,,ết. 

 

Khách hàng đều là những người đàn ông trung niên, họ chỉ cần gọi “sữa bò bí truyền” là được, không nói thêm một câu nào, vô cùng bí ẩn. 

 

Tôi không hiểu tại sao những người đàn ông này lại thích uống sữa đến vậy. Hầu như tháng nào cũng đến một lần. 

 

Mỗi lần họ rời đi, tối hôm đó chị tôi lại mang về một chàng trai trẻ để giải khuây. 

 

Trong nhà luôn vọng ra những âm thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

 

Tối nay, chị tôi lại tán tỉnh một người đàn ông. 

 

Anh ta cũng khá đẹp trai, nhưng khi bước vào, ánh mắt anh ta lướt qua tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. 

Trà Sữa Tiên Sinh

 

Quả nhiên, đàn ông đều như vậy. Trong lòng tôi lại thêm phần ghét bỏ đàn ông. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sua-bo-bi-truyen/chuong-1.html.]

 

Một giờ sau, người đàn ông đó bước ra từ tầng hầm, toàn thân mờ mịt, vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt lại lộ vẻ phấn khích. 

 

Chị tôi như một con m a, không biết từ khi nào đã ngồi bên cạnh tôi. 

 

"Còn đang buồn vì thằng đàn ông đó sao? Trên đời này không có thằng nào tốt cả." Giọng chị nhẹ nhàng, nhưng mang theo chút mơ hồ.

 

Tôi cúi đầu không nói gì. 

 

Ba ngày trước, tôi bị bạn trai cũ phản bội, chịu đủ nhụ c n hã và bị ép chia tay.

 

Chị tôi cười nhẹ hai tiếng, dùng tay chọc vào đầu tôi: "Cái đầu ng%ốc của em, vì một thằng đàn ông tệ mà mắt cứ khóc sưng lên, có cần thiết không?"

 

Tôi chỉ mím môi, trong lòng càng cảm thấy tủi thân hơn. 

 

Chị ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Linh, em có muốn giống như chị, không chỉ kiếm được nhiều tiền mà còn có thể khống chế đàn ông không?"

 

Tôi ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn chị, lắp bắp: "Trước đây em hỏi chị, chị luôn không chịu nói, còn bảo em nên học hành chăm chỉ, sao giờ lại chịu nói cho em biết?"

 

Chị nhìn xa xăm ra ngoài đường, nơi dòng người qua lại, cảm thán: "Từ khi ba mẹ mất, hai chị em chúng ta nương tựa nhau hơn mười năm. Chị làm sao có thể nhìn em bị người khác bắt nạt?"

 

Tôi cảm thấy nghẹn ngào, nước mắt rơi từ khóe mắt, chị đưa tay nhẹ nhàng lau cho tôi. "Đừng khóc nữa, em gái ngố c, theo chị vào nhé!"

Loading...