Sữa bò bí truyền - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-13 23:04:34
Lượt xem: 27
Giang Hoài bước tới, bóng lưng lạnh lùng của anh khiến tôi cảm thấy an tâm.
Mấy tên côn đồ nhìn nhau, rồi cầm da’o lao về phía Giang Hoài.
Anh rất giỏi võ, không chỉ dễ dàng né tránh mà còn có thể đ á vào n.g.ự.c đối phương.
Tôi vội vàng chạy sang một bên, đỡ chị dậy, nhưng chị lại hoảng hốt nói:
"Đi, mau rời khỏi đây!"
Tôi đỡ chị chạy thật nhanh, nhưng không ngờ bị Giang Hoài phát hiện, anh bỏ lại đám côn đồ và đuổi theo chúng tôi.
Chị tôi bây giờ rất yếu, tôi đỡ chị chạy rất chậ m. Không #trasuatiensinh chú ý dưới chân, cả hai chúng tôi ngã xuống.
Thấy Giang Hoài sắp đuổi tới, chị tôi lo lắng đẩy tôi ra:
"Nhanh cầm chìa khóa xe của chị mà chạy, đừng lo cho chị!"
Chị là người thân duy nhất của tôi, làm sao tôi có thể bỏ chị lại mà chạy, nếu làm vậy cả đời này tôi sẽ không yên lòng.
Tôi vòng ra sau lưng chị, kẹp chặt hai cánh tay của chị, kéo chị về hướng xe.
Bất chợt ngẩng đầu lên, tôi thấy Giang Hoài đã đến rất gần. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, trái tim tôi chùng xuống.
Anh ấy sẽ tha cho chúng tôi chứ?
"Rốt cuộc các người là gì?"
Tôi ngừng tay, chị tôi vỗ nhẹ tay tôi ra hiệu dừng lại. Chị ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn Giang Hoài với vẻ mặt thê lương, cười nói:
"Vậy anh sẽ gi ết tụi em sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sua-bo-bi-truyen/chuong-12.html.]
Trà Sữa Tiên Sinh
Giang Hoài sắc mặt trở nên khó coi, ánh mắt hiện lên sự giằng xé, đau đớn nói:
"Tại sao em lại trở nên như thế này?"
Chị cúi mắt xuống, cười tự giễu.
Bị mấy tên côn đồ ứ#c hiế::p, chị không rơi một giọt nước mắt. Nhưng chỉ cần người yêu cũ hỏi một câu, nước mắt chị không kìm lại được.
Tôi nhìn thấy mấy tên côn đồ muốn chạy, lòng lo lắng, không kiềm chế được cảm xúc, tôi hét lên với Giang Hoài:
"Anh vì đuổi theo chúng tôi mà để bọn xấu xa kia chạy thoát, anh và chúng có gì khác nhau?"
Đôi mắt đen của Giang Hoài tĩnh lặng như nước chế=t, giọng nói cũng bình thản:
"Nhiệm vụ của tôi là trừ yêu diệt ma, kẻ xấu đã có cảnh sát lo liệu. Mỗi người có nhiệm vụ riêng, không thể lẫn lộn."
Tôi cười lạnh lùng: "Một lời mỗi người có nhiệm vụ riêng, anh đang giúp kẻ xấu làm điều ác."
Anh ấy nghiêm túc nói: "Đạo pháp tự nhiên, tôi chỉ làm theo lương tâm của mình. Kẻ xấu chạy thoát có thể dùng công nghệ cao để bắt lại, nhưng các người chạy thoát thì hầu như không thể bắt được!"
Tôi cười khẩy, thấy người đàn ông trước mắt thật sự suy nghĩ quá cứng nhắc.
Trong mắt những người đạo sĩ như họ, dù con người có xấu xa đến đâu, cũng cần được cứu rỗi. Nhưng những thứ không phải là đồng loại của họ thì luôn bị xem là khác biệt, yêu m a qu ỷ quái nhất định không phải là người tốt, gặp thì phải diệt ngay.
Mấy tên côn đồ thậm chí còn đi tới gần để cười cợt, hả hê nói: "Con đàn bà thối tha, chúng mày chạy nữa đi!"
"Cảm ơn anh bạn, hóa ra là quân ta, hiểu lầm thôi."
"Có muốn vui vẻ cùng không?"
Giang Hoài lấy từ túi Càn Khôn ra một cây kiếm gỗ đào, đặt ngay dưới cằm của đối phương: "Tao đã báo cảnh sát rồi, chúng mày đừng mong chạy thoát!"
"Thằng nhóc, mày giỏi lắm!"